Lâm Thanh Vy mím môi, không nói gì!
Cô bé nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, luôn cau mày.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu, vuốt lông mày của cô bé: "Còn nhỏ tuổi mà đã cau mày, giống như ba của con!”
Lâm Thanh Vy lúc này cũng không cùng cô tranh luận, chỉ là cụp mắt xuống.
Đỗ Minh Nguyệt vỗ vỗ vai của cô bé nói: “Đi thôi, chúng ta xuất phát!”
Thời điểm khi tới trường học, trường đang tổ chức các hoạt động, cho nên đặc biệt náo nhiệt, phía trên có treo ruy băng cùng với biểu ngữ.
Bọn nhỏ mang theo Đỗ Minh Nguyệt đi tìm lớp, cô giáo nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đến đây, liền rất nhiệt tình làm cho cô đi qua một bên đợi.
Lúc này đây Đỗ Minh Nguyệt không mang theo bất kỳ trang phục nào đến, chỉ là cầm theo mỗi chiếc camera.
Thời điểm khi trận đấu bắt đầu, liền chụp lại tất cả dáng vẻ của bọn chúng!
Lâm Thanh Vy cùng với Lâm Bảo Phong đi cùng một chỗ, hai người nhìn về phía của Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng có chút lo lắng.
“Chị nói xem ba bây giờ không có tin tức, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Phi phi phi! Toàn nói bừa cái gì vậy?” Lâm Thanh Vy hung hăng trừng mắt cậu bé một cái.
Lâm Bảo Phong cũng biết chính mình nói có chút quá đáng, vội vàng nói: “Tôi không có ý muốn nguyền rủa ba, tôi chỉ muốn ba trở về, tôi cũng không thể biết chúng ta có thể gạt dì trong bao lâu!”
Lâm Thanh Vy cụp mắt xuống, cô bé biết nếu mà mẹ biết được chuyện này, khẳng định là sẽ rất thương tâm.
Cô bé không muốn nhìn thấy mẹ thương tâm như vậy, cô bé tin tưởng rằng ba nhất định sẽ trở về, ba lợi hại như vậy đã nói là sẽ không vứt bỏ cô bé cùng với mẹ.
“Em không nói thì tốt, Từ Lâm cũng vậy, cũng không cho em nói chuyện!” Đỗ Thanh Vy vươn đầu ra hung hăng trừng mắt liếc Từ Lâm một cái.
Từ Lâm vẻ mặt ủy khuất trả lời: "Được rồi em không nói!”
Cậu bé rõ ràng cái gì cũng chưa nói, bất quá ở tình huống hiện tại, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Cha mẹ của Từ Trân Trân cũng nhìn thấy được Đỗ Minh Nguyệt, hai người họ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng vẫn đi qua.
“Cô Minh Nguyệt, cô cũng ở nơi này sao?” Bà Từ vỗ bả vai của cô!
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn đến ba mẹ của Từ Trân Trân, cô nở nụ cười: "Đúng vậy, không phải mấy đứa nhỏ tham gia đại hội thể dục thể thao sao, đúng rồi khẳng định là Trân Trân cũng tham gia nhỉ?”
Ba mẹ của Từ Trân Trân nhìn thấy cô, trên mặt không có vẻ khác thường gì, cũng không khỏi nhìn thoáng qua nhau.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bọn họ không nói lời nào, phất phất tay: "Bà Từ, bà làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Bà Từ lấy lại tinh thần, cảm giác được có chút xấu hổ, vội vàng trả lời nói: “À, không có việc gì không có việc gì, chính là tôi thất thần. Đúng rồi, cô Minh Nguyệt, cô nói cái gì?”
Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn, sau đó lặp lại những lời nói với bà ấy một lần nữa, bộ dáng của bà Từ bừng tỉnh: "Đúng vậy, Trân Trân đang ở chỗ này!”
Nói xong bà ta còn chỉ chỉ, Đỗ Minh Nguyệt theo hướng của bà ta nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy được bóng dáng của Trân Trân.
“Thật sự là một cô bé đáng yêu!” Đỗ Minh Nguyệt cười nói, theo sau đó cầm camera đứng lên.
Bà Từ nhìn thấy cô như vậy, liền cảm thấy có chút không thích hợp, theo đạo lí xảy ra một chuyện lớn như vậy, cô vẫn có thể vui vẻ như vậy sao!
Hơn nữa nhìn bộ dáng này, căn bản là không giống như bộ dáng đang giả vờ.
"Cô Minh Nguyệt, cô không sao chứ?” Bà Từ suy nghĩ nửa ngày, nhịn không được vẫn mở miệng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào ảnh chụp trong camera, có chút nghi hoặc hỏi: "Hả? Bà Từ bà đang nói cái gì vậy?”
“Chuyện của chủ tịch Phong, chúng tôi đều nghe qua trên TV đều đưa tin về chuyện này, vậy nên cô cũng đừng có quá buồn.”
Động tác của Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu lên, trong đầu một mực suy nghĩ về những lời bà ấy nói.
Một lúc lâu sau, cô mới cầm lấy tay của bà Từ: "Lâm Hoàng Phong làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà Từ bị phản ứng của cô dọa cho hoảng sợ, có chút run run hỏi: “Cô…Cô Minh Nguyệt, cô không biết chuyện gì sao?”
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt lộp bộp một cái, có cảm giác một chút kì quái, cô lắc lắc đầu nói: “Tôi không biết. Tôi không biết chuyện gì xảy ra cả, bà Từ bà có biết một chút gì không, nói cho tôi biết một chút có được không?”
Cô cơ hồ như cầu xin, không biết vì sao, trong lòng cô cảm giác như đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lại có quan hệ với Lâm Hoàng Phong.
Bà Từ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng có một chút do dự, cuối cùng thấy bộ dạng của cô như vậy, vẫn đưa điện thoại di động có tin tức cho cô xem.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy tiêu đề ở bên trên, chỉ cảm thấy đại não một trận trống rỗng.
Bên tai tựa hồ như có âm thanh, một mực áp bách thần kinh của cô.
“Chủ tịch tập đoàn Lâm Thị rơi xuống Bắc Hải Đảo không có tin tức.”
“Động đất cấp tám ở Bắc Hải Đảo, cứu viện vẫn đang tiếp tục.”
Trong một khắc kia Đỗ Minh Nguyệt ngã xuống đất, bên tai cô vẫn truyền đến tiếng gọi sốt ruột của bà Từ.
"Cô Minh Nguyệt, cô Minh Nguyệt!”
Đỗ Minh Nguyệt đã có một giấc mơ rất dài, tòa nhà trong giấc mơ liên tục sụp đổ, cô tiếp tục chạy, tiếp tục chạy!
Sau đó cô thấy Lâm Hoàng Phong bị đè ở dưới lầu, anh từ từ nhắm hai mắt, giống như là đang ngủ.
Cô không ngừng kêu tên của anh lên: "Hoàng Phong, Hoàng Phong anh tỉnh đi, anh đừng có ngủ, anh tỉnh đi Hoàng Phong!”
Nhưng mà Lâm Hoàng Phong không có trả lời cô, anh từ từ nhắm hai mắt, không nghe được tiếng nói của cô.
Bên tai phát ra một tiếng nổ vang, cô ngẩng đầu, một đống phòng đột nhiên ngã xuống dưới!
Ở phía sau Đỗ Minh Nguyệt bừng tỉnh, cô hét lên một tiếng: "Đừng mà!”
Lâm Thanh Vy vẫn luôn ở bên cạnh cô nghe được động tĩnh, bật người chạy đến bên cạnh của cô: "Mẹ, mẹ người làm sao vậy? Mẹ không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Thanh Vy, đem cô bé bế đứng lên: "Không có việc gì, không có việc gì hết.”
Lâm Thanh Vy tùy ý để cô ôm, đôi tay nhỏ bé ở trên lưng của cô vuốt.
“Mẹ đừng sợ!”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, cô nhìn bốn phía, nói: “Đúng rồi, bà ngoại đâu?”
“Bà ngoại ở bên ngoài, mẹ muốn tìm bà ấy sao? Con giúp mẹ đi gọi bà!”
“Được, con giúp mẹ đi gọi bà ngoại vào đây đi!”
Lâm Thanh Vy gật đầu, theo sau đi kêu Yên Thanh Nhàn vào đây, Yên Thanh Nhàn biết chuyện Đỗ Minh Nguyệt té xỉu, bật người liền chạy đến đây, vừa đúng lúc gặp mẹ của Từ Trân Trân.
Trên mặt bà Từ có chút áy náy: "Thực xin lỗi, tôi thực sự không biết mọi người gạt cô ấy, cũng là do tôi nói nhiều, đem chuyện của Lâm Hoàng Phong đều nói ra!”
Sau khi Yên Thanh Nhàn nghe xong, thở dài: "Mặc kệ thế nào rồi cũng sẽ biết, bây giờ đã biết thì cũng tốt.”
Tuy nhiên là nói như vậy, bà vẫn không biết phải làm sao để đi đối mặt với cô, cô khẳng định rất là tức giận, tức giận tự nhiên lại gạt cô.
Bà ấy bước vào với tâm trạng lo lắng, và khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, đôi mắt bà ấy có chút lảng tránh.
Đỗ Minh Nguyệt làm sao mà không nhìn ra được, cô cười khẽ một tiếng, nói: “Điện thoại của con, có ở chỗ của mẹ không?”