Đây nếu có chuyện gì xảy ra, Lâm Hoàng Phong còn không phải sẽ chặt anh ta thành tám khúc hay sao?
"Cô Serena, sao cô lại tới đây?" Tiêu Hồng Quang bày ra nụ cười chuyên nghiệp, nhìn hoàn mỹ kín kẽ không có sơ hở nào để tấn công.
Serena thấy Tiêu Hồng Quang xuất hiện, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn một ít.
"Người nhân viên này bị cái gì vậy? Bắt tôi hẹn trước. Tôi gặp chủ tịch Phong của các người vốn không cần hẹn trước!"
Khóe miệng của Tiêu Hồng Quang khẽ giật: "Thật xin lỗi, quả thật cô cần hẹn trước!"
Tiêu Hồng Quang cũng không nể mặt cô ta. Tất nhiên cô ta cũng thấy phẫn nộ: "Anh đây là ý gì, vì một nhân viên nhỏ, mà đắc tội với tôi?"
Ở nước ngoài, còn chẳng có nhân viên nào dám đối xử với cô ta như vậy, muốn khom người chào đón cô còn không kịp nữa là, những người này là cái thứ gì chứ?
Serena càng nghĩ càng giận, cuối cùng xem như không thấy bọn họ, đi thẳng tới hướng phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong.
Đỗ Minh Nguyệt liền vội vàng tiến lên ngăn cô ta lại: "Thưa cô, cô không thể đi vào!"
"Cút ngay!" Serena dùng sức hất tay, đẩy Đỗ Minh Nguyệt ngã xuống đất!
Tiêu Hồng Quang thấy một màn này, liền vội vàng tiến lên đỡ cô, vội vàng hỏi: "Sao rồi? Cô có sao không?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái, trả lời: "Tôi không sao!"
Serena xông vào phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong. Trong phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong còn có người, đều là mấy vị ở bên xí nghiệp, thấy Serena xuất hiện, ai nấy cũng đều kinh ngạc một chút.
Đầu gối của Đỗ Minh Nguyệt bị trầy da, lúc đi lại thì đau đến chỉ có thể đi khập khễnh.
Mấy người bên xí nghiệp dường như cũng hiểu ra chuyện gì, đằng hắng một chút, nói: "Chủ tịch Phong, tôi thấy chúng ta hôm khác lại bàn chuyện tiếp vậy!"
Lâm Hoàng Phong thấy Serena đi vào, cũng biết buổi nói chuyện này cũng không tiếp tục được nữa, liền gật đầu một cái: "Được rồi. Hôm khác chúng ta nói tiếp. Hy vọng mọi người có thể suy nghĩ về chuyện tôi nói một chút!" . Truyện Bách Hợp
"Được, chủ tịch Phong chúng tôi đi trước!"
Đỗ Minh Nguyệt cùng Tiêu Hồng Quang lui qua một bên, nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi rồi, Serena lập tức nghênh ngang đi vào, ngồi ở trên ghế sa lon.
Lâm Hoàng Phong thấy Serena liền biết chuyện gì xảy ra, sau đó khoát tay với bọn họ một cái: "Hai người đi làm việc trước đi!"
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Tiêu Hồng Quang nhìn chân cô khập khễnh, liền vội vàng hỏi: "Cô sao thế này? Làm sao bị thương thế này?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái: "Tôi không có sao."
Tiêu Hồng Quang không dám xem như không có chuyện gì. Đây là vợ của chủ tịch nhà mình đấy. Nếu như xảy ra việc gì, anh ta gánh không nổi.
"Tôi có cồn sát khuẩn, để tôi đi lấy cho cô. Nếu để nhiễm trùng thì không ổn!"
Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy có lý, đồng ý nói: "Vậy lấy cồn sát khuẩn lau qua đi!"
Serena thấy Lâm Hoàng Phong, khuôn mặt mới vừa nãy còn hung tợn kia lập tức liền biến mất không thấy đâu, ngược lại biến thành tư thái của một cô gái trẻ e thẹn.
"Hoàng Phong, người phụ nữ mới vừa rồi kia làm khó em. Nói không hẹn trước, không cho em vào!"
Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt cười một tiếng: "Cô Serena, không có hẹn trước quả thật không thể vào. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Sau này nếu cô còn dám bất chấp mà xông vào thì đừng trách tôi không cho cô cơ hội!"
Anh mặc dù là cười, nhưng trong giọng nói không chút nhân nhượng, khiến cho người khác chịu một loại cảm giác bí bách áp lực vô cùng.
Serena cắn môi một cái, cô ta biết mình phải nên làm như thế nào, nếu như lúc này đi tranh luận, sẽ chỉ khiến cho người đàn ông này thêm không ưa mình.
"Em cũng không phải cố ý. Hơn nữa, em rõ ràng có nói với con nhỏ nhân viên đó rồi, nói cô ta đi thông báo cho anh một tiếng. Cô ta không muốn đi thì em còn làm gì được chứ?" Serena thỏ thẻ nói, đem tất cả sai lầm đẩy tới trên người của Đỗ Minh Nguyệt.
Lâm Hoàng Phong nhíu mày một cái, trên mặt có chút bất mãn: "Cô ấy là thư ký của tôi, có quyền làm như vậy!"
Sắc mặt của Serena đổi một cái. Hóa ra là thư ký, nhưng trước chưa có nghe nói qua mà.
Hơn nữa, Lâm Hoàng Phong làm sao lại bênh vực con bé thư ký kia như vậy? Chẳng lẽ, hai người bọn họ đã có quan hệ mờ ám gì rồi?
Cái con ả đê tiện đó, Serena mắng thầm trong lòng. Dám đi dụ dỗ cấp trên của mình, thật là không biết xấu hổ.
"Hoàng Phong, em sai rồi mà. Cũng bởi vì em nóng lòng muốn gặp anh, cho nên mới kích động như vậy!" Serena biến thành một cô gái tủi thân oan ức.
Mới vừa nhìn qua cái cô thư ký quèn đó chính là có cái dáng vẻ thế này. Nói không chừng Lâm Hoàng Phong, chỉ thích loại phụ nữ như thế này thì sao?
Nếu như vậy, cô ta sao không hốt thuốc đúng bệnh cho được, trước phải đuổi cái cô thư ký quèn đó ra ngoài mới được.
Đáy mắt của Lâm Hoàng Phong vô cùng lạnh lùng, giọng nói chuyện đều không khỏi lạnh đi mấy phần.
"Cô Serena, tôi nhớ hợp tác của chúng ta hình như đã chấm dứt rồi. Còn nữa, quan hệ giữa chúng ta cũng không có thân thiết như thế này!"
Anh nhìn cô ta sắc lẻm, khiến cho cô ta cảm giác được bị áp bức ngột ngạt vô cùng.
"Làm sao có thể nói như vậy được. Lần trước là em nói lẫy thôi mà. Thật ra thì em vẫn muốn hợp tác cùng tập đoàn Lâm thị!"
"Không cần thiết!" Lâm Hoàng Phong cự tuyệt, chắc như đinh đóng cột: "Chúng tôi đã chọn được người mới. Hơn nữa tôi tin rằng người kia còn thích hợp hơn cô Serena đây nhiều!"
Serena trợn to hai mắt, dường như có chút không thể tin nổi: "Làm sao có thể, ai có thể thích hợp hơn em được chứ? Em là siêu mẫu quốc tế đó, Hoàng Phong, không phải là anh giận đến hồ đồ nên nói bậy bạ đó chứ?"
Lâm Hoàng Phong nhấp một ngụm cà phê để ở trên bàn, đã không còn ấm nữa, nhưng vẫn còn mùi thơm thoang thoảng vương lại. Anh biết, là hương thơm của Đỗ Minh Nguyệt.
"Tôi không có nói mê sảng đâu. Cô Serena, chúng ta có thể cùng chờ mà xem. Cô gái kia nhất định sẽ còn làm tốt hơn cô nhiều!"
Serena cắn môi một cái, đã có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy? Lại còn nói có người lợi hại hơn cô ta. Anh đang nói nhảm cái gì đấy?
"Tôi không tin có một người như vậy, xem ra Chủ tịch Phong trong lòng đã có người khác. Vậy tôi nói nhiều đi nữa cũng vô ích, chúng ta cứ chờ xem kết quả thế nào đi vậy. Xem xem là ai được chào đón hơn ai!"
Dám nghi ngờ tài nghệ của cô ta, cô ta nhất định sẽ làm cho anh hối hận, đến lúc đó khóc lóc đi cầu cô ta trở lại.
Lâm Hoàng Phong nhíu mày: "Tôi tiếp nhận khiêu chiến của cô Serena. Có điều bây giờ, mời cô đi ngay cho."
Đây là hạ lệnh đuổi khách.
Serena tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, hết lần này tới lần khác không thể làm gì ở trước mặt anh ta. Người đàn ông này, tâm tư quá mức thâm trầm, căn bản không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì nữa.
Cô ta phất tay, cuối cùng đập cửa đi ra.
Dư Hồng Thu thấy Serena thở phì phò rời đi, thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp, người phụ nữ kia sao lại đến nữa rồi? Không phải là biết thân phận của Đỗ Minh Nguyệt, nên đến tìm Đỗ Minh Nguyệt gây phiền toái chứ? Không được, mình phải mau chóng lên xem!"
Nói xong, cô ấy liền lập tức nhấn tầng cao nhất của thang máy.
Vừa ra thang máy liền thấy Tiêu Hồng Quang, anh ta dường như đang vội vã đi làm chuyện gì.
"Trợ lý Quang, Nguyệt đâu rồi? Tôi mới thấy cái cô Serena đó, Nguyệt không bị gì chứ?"