Cô đi tới trước mặt của Đỗ Chính Lâm, vừa tới liền mắng ông ta một hồi: "Đỗ Chính Lâm, mẹ tôi bỏ nhà ra đi, có phải là do ông hay không? Bà đã bị ông hại nhiều năm như vậy, tại sao ông vẫn không tha cho bà ấy được thế hả?"
Đỗ Chính Lâm bị cô mắng không giải thích được, nhưng cũng từ trong lời của cô mà nghe rõ, Yến Thanh Nhàn bỏ nhà ra đi.
"Thanh Nhàn bỏ nhà ra đi? Dây là chuyện gì?"
"Ông vẫn còn ở đây giả ngu? Ông đừng tưởng rằng tôi không biết, nếu như không phải là vì ông, mẹ tôi sẽ làm như vậy sao?"
Đỗ Minh Nguyệt đã hoàn toàn mất khống chế, đem tất cả trách nhiệm đều đổ ở trên người của Đỗ Chính Lâm.
Cô trách ông ta, nhiều năm như vậy, không có trách nhiệm của một người chồng, một người cha.
Bây giờ khó khăn lắm mới hạnh phúc một ít, kết quả lại biến thành cái bộ dáng này, cô có thể không sụp đổ?
Đỗ Chính Lâm nhìn cô như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng bây giờ vẫn phải mau chóng tìm được Yến Thanh Nhàn.
"Nguyệt, ba biết bây giờ ba nói gì cũng đều vô dụng, nhưng chúng ta bây giờ quan trọng nhất là tìm cho được mẹ con."
Đỗ Minh Nguyệt mím môi một cái, trên mặt có chút bướng bỉnh, cô ngồi chồm hổm xuống khóc nức nở, thanh âm nghẹn ngào.
"Tôi bây giờ cũng không biết đi đâu tìm mẹ, tôi có thể làm sao?"
Đỗ Chính Lâm nhìn cô như thế cũng bị dọa sợ. Bởi vì ở trong trí nhớ của ông ta, Đỗ Minh Nguyệt cho tới bây giờ cũng không phải là một người mau nước mắt, cho dù là bị bắt nạt, tất cả cũng chỉ lá chịu đựng.
Nhưng bây giờ, ông ta nhìn cô khóc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Nguyệt, chúng ta đi tìm trước đi đã. Nói không chừng có thể tìm được!" Nói xong, Đỗ Chính Lâm giống như là nghĩ tới điều gì, hỏi: "Đúng rồi, con có nói Lâm Hoàng Phong hỗ trợ không?"
"Anh ấy dẫn người đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức gì, đều là tôi sai, nếu như tôi không sắp xếp cho mẹ đi coi mắt. Mẹ cũng sẽ không bỏ đi!" Đỗ Minh Nguyệt che mặt khóc.
Đỗ Chính Lâm sửng sốt một chút, không nghĩ tới là nguyên nhân này. Nhưng nói thật, trong lòng ông ta bây giờ cũng không chịu nổi, dẫu sao bây giờ ra ngoài làm việc lại, dần dần ông ta lại nhớ tới chuyện cũ.
Có lẽ là do lớn tuổi, cho nên mới nhớ lại như thế, dần dần phát hiện người trước đó mới thật sự là người tốt với mình.
Là mình quá ngu, cho nên mới không hiểu những thứ này, ông ta không trách được bất kỳ người nào.
Có điều, người có thế lực như Lâm Hoàng Phong, lại cũng không tìm được người, chẳng lẽ thật đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Đỗ Chính Lâm trong lòng run rẩy, cảm thấy có chút bất an.
"Chúng ta đi tìm trước đã. Hôm nay ba xin nghỉ, chúng ta đi tìm mẹ con!"
Đỗ Chính Lâm nói xong, liền xoay người đi vào trong khách sạn!
Cũng không lâu lắm, ông ta liền trở ra.
"Đi thôi Nguyệt. Chúng ta không thể ngồi yên không làm gì. Trước tiên đến nhà cũ xem qua chút đi!"
Đỗ Minh Nguyệt lau nước mắt một cái, cũng quên ân oán cùng ông ta, gật đầu một cái: "Được, chúng ta đi ngay đi!" . Đam Mỹ Sắc
Ngôi nhà cũ đó là nơi trước đó ba người bọn họ ở với nhau. Khi đó chưa có tiền, ở trong một ngôi nhà nhỏ chưa tới mười mấy mét vuông.
Nhà tuy nhỏ, nhưng đủ đầy. Sau khi rời khỏi đó, Yến Thanh Nhàn vì không nỡ bỏ đi cho nên không bán đi, vẫn luôn giữ lại nơi đó.
Đi tới ngôi nhà nhỏ kia, Đỗ Minh Nguyệt vội vội vàng vàng vọt vào, nhưng cửa vừa mở ra, bụi mù trong nháy mắt đập vào mặt.
Đỗ Minh Nguyệt ho khan sặc sụa, đưa tay phất phất, cô đi vào nhìn một cái, nhưng cũng không phát hiện bóng người của Yến Thanh Nhàn.
Cô không kiềm được có chút thất vọng, Đỗ Chính Lâm đi theo tới, nhìn bụi đất này, cũng biết không giống như là chỗ cho người ở.
Nhìn dáng vẻ thất vọng của Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Chính Lâm vỗ bả vai cô một cái, an ủi: "Có lẽ không ở nơi này đâu, chúng ta tới chỗ khác tìm đi?"
Đỗ Minh Nguyệt đánh tay của ông ta ra, sau đó lãnh đạm nói: "Chỗ này, trước kia hạnh phúc biết bao nhiêu, bây giờ thì thật là châm chọc!"
Đỗ Chính Lâm biết, cô là trách cứ ông ta. Chuyện này, ông ta vốn đã làm sai, cho nên ông ta căn bản không có bất kỳ câu oán hận nào.
"Nguyệt, ba biết bây giờ con hận ba. Ba cũng không dám mong con tha thứ cho ba. Chỉ hy vọng, chúng ta đừng sống mãi trong quá khứ, được không?" Giọng nói của ông ta rất đáng thương.
Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Đây chính là ông đang chối bỏ tội danh của mình đấy à? Chuyện trước kia, chúng ta có thể xem như nó chưa từng tồn tại hay sao?"
Đỗ Chính Lâm biết, cô hiểu lầm ý của ông ta, liền vội vàng giải thích: "Nguyệt, ba không có ý đó. Ba biết dù ba nói gì cũng vô dụng…"
"Vậy thì đừng nói!" Đỗ Minh Nguyệt lạnh giọng cắt đứt lời của ông ta, sau đó không muốn nhìn đồ đạc quen thuộc bên trong ngôi nhà quen thuộc này nữa: "Đi thôi, đi chỗ khác!"
Nhưng mà, chỉ như vậy tìm cả ngày, căn bản là mò kim đáy biển, cái thành phố này lớn như vậy, tìm một người dễ vậy sao?
Sắc trời rất nhanh tối xuống, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút tuyệt vọng. Cô ngồi ở trên ghế dài trong công viên, rũ đầu, giống như là một con mèo con không có tinh thần chút nào.
Đỗ Chính Lâm nhìn bộ dáng này của cô, muốn an ủi, nhưng không biết nên mở miệng làm sao.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, không nên nói gì thì hơn.
Cũng rất hiểu, hiện tại dù có nói gì, cô cũng sẽ không nghe, ông ta có chút chán chường, đứng ở bên cạnh cô, nhìn về phương xa.
Qua thật lâu, ông ta mới mở miệng: "Không thì báo cảnh sát đi, sức lực cả lực lượng của chúng ta luôn là quá nhỏ, cũng chỉ có thể dựa vào người khác mà thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy ông ta nói đúng, vì vậy đứng lên: "Ông nói có lý, chúng ta bây giờ đi báo cảnh sát đi, cảnh sát nhất định sẽ lo chuyện này!"
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt liền dẫn Đỗ Chính Lâm đi đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát ghi tên cho hai người một chút. Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút tùy tiện, cô thành thật nói: "Cảnh sát, các anh nhất định phải giúp tôi tìm mẹ tôi, bà ấy rất quan trọng với tôi."
Vừa nói, hốc mắt của cô liền đỏ lên.
Đám cảnh sát kia sợ hết hồn, sau đó hết sức nghiêm túc bảo đảm với cô, mình nhất định sẽ hết sức tìm được mẹ cô!
Đỗ Minh Nguyệt vẫn là có chút không tin, nhưng có thể làm gì được nữa? Cuối cùng vẫn là đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Người trong đồn cảnh sát nhìn bọn họ đi ra ngoài, lập tức tụ lại với nhau, bàn tán nói: "Giờ sao đây? Vợ của chủ tịch Phong thật sự tới báo cảnh sát rồi, vậy bây giờ chúng ta nên xử lý như thế nào đây?"
Một người mập mạp bên cạnh gõ đầu người nọ một cái: "Còn có thể làm sao nữa? Đương nhiên là cứ theo trên nói mà làm rồi. Chủ tịch Phong không phải đã nói chúng ta không cần để ý chuyện này còn gì? Nói không chừng bên phía chủ tịch Phong đã sớm tìm được người rồi ấy chứ!"
Người nọ sau khi nghe xong, cũng cảm thấy có đạo lý, Lâm Hoàng Phong là người nào? Anh là tài phiệt tai to mặt lớn ở thành phố này. Làm sao có thể không tìm được một người nào chứ? Nếu nói ra cho người khác nghe nhất định sẽ bị cười nhạo mà.