Đỗ Minh Nguyệt cầm tay bà cụ, an ủi nói: “Bà nội, Hoàng Phong không có chuyện gì đâu, con tin tưởng anh ấy!”
Cảm xúc của bà nội Lâm không tốt, nếp nhăn trên mặt cũng càng rõ hơn, Đỗ Minh Nguyệt đắp chăn ngay ngắn cho bà cụ, lúc này mới đi ra ngoài.
Nhìn thấy nhà họ Lâm lớn như vậy, nhưng mà lại chỉ có một mình bà ấy ở, thật là có chút cô độc.
Lâm Hoàng Phong cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng lẻ loi hiu quạnh của bà nội Lâm.
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt đã có một quyết định, liền ở bên chăm sóc bà nội Lâm, để cho Thanh Vy bọn họ phụng dưỡng bà ấy.
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt liền đem theo đồ vật mang vào nhà họ Lâm.
Bà nội Lâm nhìn thấy một trận này nhíu mày.
“Các người đây là xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại đem đồ vật vào đây được?” Bà nội Lâm cầm cây gậy trong tay.
Lâm Thanh Vy nhìn thấy bà nội Lâm, bật người chạy qua: "Bà cố!”
Bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Thanh Vy ngoan như vậy hơi xoay người qua: "Thanh Vy hả, con như thế nào lại ở nơi này?”
“Mẹ nói, bà cố ở một mình rất cô đơn, cho nên để cho bọn con đến đây cùng bà!”
Trong tay Yên Thanh Nhàn còn đang ôm Vũ Thần, Vũ Thần nhìn thấy bà nội Lâm, lập tức cười rộ lên khanh khách.
Bà nội Lâm nhìn thấy Vũ Thần, cũng vô cùng vui vẻ, vẫn chơi đùa với cậu bé: "Vũ Thần của chúng ta đã béo như vậy rồi, lúc trước nhỏ nhỏ một chút, thật sự là đáng yêu!”
Yên Thanh Nhàn cười cười: "Đúng vậy, đứa nhỏ này lớn nhanh, hiện tại đang tập bò rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn bọn họ, hai người ở chung rất tốt, cũng liền nở nụ cười, sau đó tiếp tục vào chuyện của chính mình.
Thời điểm tới giờ ăn, vẻ mặt nghiêm nghị, lòng tốt vừa rồi dường như chỉ là một giấc mơ.
“Tôi có nói là muốn cho các người vào sao? Tôi ở một mình rất tốt, cô xem khi các người tiến vào, lại xào xáo còn giống bộ dạng gì nữa!”
Đỗ Minh Nguyệt cũng không để ý đến bà ấy, coi như sau khi ăn xong cũng sẽ không làm gì cô, còn đặc biệt có lòng tốt gắp cho bà ấy một đũa thịt.
“Thanh Vy ăn nhiều một chút, bà nội người cũng ăn đi, nói nhiều như vậy khẳng định là đói bụng rồi!”
Bà nội Lâm ngây ngẩn cả người, tựa hồ như không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, chính là há miệng thở dốc, cái gì vẫn đều không nói được, cuối cùng vẫn là từ bỏ, cầm đũa lên ăn.
Sau khi bà nội Lâm ăn cơm xong, bởi vì nguyên nhân đứng khó khăn, liền thích ngồi ở trong sân.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn một lúc sau, liền lấy ra hai cái thảm lông, một cái để ở trên đùi của bà, còn một cái để ở trên vai bà!
“Bên ngoài rất lạnh, sẽ dễ bị cảm lạnh!”
Nếu như cuộc sống chỉ có bản thân mình, thật là có biết bao nhiêu vắng vẻ, ngay cả đến người nói chuyện đều không có.
Nghe nói nơi này người giúp việc vừa mới đến, mới vào chưa được mấy ngày, chủ yếu chính là tính tình của bà nội Lâm rất quái, không ai dám cùng bà ấy nói chuyện.
Bà nội Lâm nhìn thấy cô, cười lạnh một tiếng: "Có phải bây giờ cô vô cùng khinh thường bà già này hay không?”
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, bà nội Lâm còn tưởng rằng là cô đang cam chịu lại càng thêm tức giận!
“Các người nếu như kinh thường bà già này thì cứ việc nói thẳng, tôi biết hiện tại tôi già rồi, cũng không thể làm gì các người!”
“Bà nội, bà đang nói cái gì vậy? Bà cũng biết bà lớn tuổi, vì sao lại muốn lưu lại mặt mũi, con đã vào được thì chính là người một nhà, không có gì của bà của con.” Đỗ Minh Nguyệt bóp chân, giọng điệu rất yếu.
Bà nội Lâm nhìn thấy động tác của cô, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt bóp xong, lại bắt đầu bóp cánh tay, thấy bà nội Lâm không muốn, Đỗ Minh Nguyệt làm sao đồng ý, trực tiếp đưa cánh tay cầm lấy, mười phần khí phách.
Xem như bà nội Lâm đã biết lúc trước cô giả heo ăn thịt hổ, trước kia sợ muốn chết, hiện tại cái gì cũng không sợ hãi.
“Cô không sợ tôi đuổi cô ra khỏi đây à?” Bà nội Lâm nhìn chằm chằm vào mặt cô, tựa hồ như muốn tìm một ít gì đó ở trên mặt cô.
Nhưng mà, một chút đáng ngờ nào cũng không tìm được.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt đứng dậy, bộ dáng chết vẫn không khuất phục.
“Con không sợ, cho dù bà có đem người đuổi con ra, con vẫn cũng là người của nhà họ Lâm, đến lúc Hoàng Phong trở về, con nói rằng bà bắt nạt con, đến lúc đó ai sợ ai!”
Bà nội Lâm nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, đột nhiên nở nụ cười.
“Được được được, có một chút khí chất của tôi khi còn trẻ!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bà cụ nở nụ cười, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười.
Người già thường ngủ rất sớm, thân thể của bà nội Lâm cũng không khỏe, Đỗ Minh Nguyệt liền đỡ bà lên lầu, chăm sóc bà ấy tốt một chút, sau đó mới rời đi.
Tiếp sau đó nhìn bọn nhỏ, Lâm Thanh Vy dường như ngủ không quen giường, Đỗ Minh Nguyệt liền cho phép cô bé ngủ cùng với mình.
Vũ Thần gần đây đã biết đi, Đỗ Minh Nguyệt lấy điện thoại ra, sau đó chụp một tấm ảnh, lục mấy số trong danh bạ, sau đó chia sẻ cho Lâm Hoàng Phong, tuy rằng cái số điện thoại kia vẫn gọi không được.
Đỗ Minh Nguyệt ngủ không được, chỉ cần nhắm mắt lại, liền nhìn thấy hình ảnh của Lâm Hoàng Phong nằm trong đống hoang tàn kia.
Cái hình ảnh đó cả đời cô cũng không muốn nhìn thấy.
Lâm Thanh Vy nhìn ra được cô không ngủ được, liền ôm cô hỏi: “Mẹ là đang nhớ ba sao? Ba sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt chỉ chỉ vào mũi cô bé, cười rồi trả lời: “Đúng vậy, ba nhất định sẽ không có việc gì, hiện tại chúng ta ở nơi này, chờ ba trở về!”
“Được, chúng ta chờ ba trở về, con nhất định sẽ đánh ba một trận, như thế nào lại trở về trễ như vậy!”
“Được, mẹ cùng với con đánh ba!”
Những ngày sau đó, Đỗ Minh Nguyệt không nghe cũng như không đọc những tin tức đó, chỉ nghĩ về việc hoàn thành công việc.
Hoắc Minh Vân thật sự rất lo lắng cho cô, nhưng khi cô cười nói với cô ấy rằng không sao, cô ấy lại không biết phải nói gì!
Không có việc gì sao? Như thế nào lại không có việc gì chứ.
Lâm Ngọc Yên ở phía sau, liên hệ với lại Tô Hi Nhiễm, hơn nữa nói cho cô ta rằng bản thân mình có cách để khiến cho Đỗ Minh Nguyệt trở nên khó coi.
Sau khi Tô Hi Nhiễm nghe xong liền động tâm, lập tức đến địa điểm đã thỏa thuận.
Nhưng mà khi Tô Hi Nhiễm nhìn thấy Lâm Ngọc Yên ở trước mắt, không khỏi cười nhạo một tiếng: "Căn bản cô là một người què sao?”
"Cô Hi Nhiễm, cô vẫn nên chú ý đến lời nói của cô!” Ánh mắt của Lâm Ngọc Yên, lạnh như một con rắn độc.
Tô Hi Nhiễm bị ánh mắt của cô ta làm cho hoảng sợ, sau đó cô ta thật sự không dám chế nhạo Lâm Ngọc Yên nữa, Dương Tuệ Hà cũng ở bên cạnh cô ta.
“Tôi đã xem qua cuộc nói chuyện của cô Hi Nhiễm và Đỗ Minh Nguyệt, cô Hi Nhiễm rõ ràng là hạng nhất, nhưng phóng viên vẫn phỏng vấn cô Minh Nguyệt, cô Hi Nhiễm khẳng định sẽ tức giận đúng không?”
Trong đầu Tô Hi Nhiễm hiện lên hình ảnh của ngày đó, cô ta quá thực rất tức giận.
“Nhưng vậy thì sao, đã lâu như vậy rồi, cô sẽ không muốn làm ầm ĩ lên chứ? Vậy thì đối với cô tôi thật sự rất thất vọng!”
“Làm sao có thể, cô Hi Nhiễm, tôi không có ngốc!” Lâm Ngọc Yên nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Tôi còn nghe nói, Tập đoàn Sunny đem nhóm của hai người cùng nhau nói chuyện hợp tác!”