"Anh nói không thể thì chính là không thể đi!" Đỗ Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại.
Lâm Hoàng Phong không nói gì, có điều bên mép treo một nụ cười hạnh phúc.
Vốn cho là chuyện này cứ như vậy đi qua, ai biết lại không thể. Bà cụ Tề ngày hôm sau lại tới, còn mang quần áo ngày hôm qua cô mặc!
Bà cụ Tề vừa qua tới liền đặc biệt thân thiết, hiển nhiên là xem Đỗ Minh Nguyệt là người trong nhà để đối xử.
Hoắc Minh Vân nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái, nhẹ giọng nói: "Cậu lâm vào cảnh khó rồi nhỉ?"
Bà cụ Tề cười rất vui vẻ, nói: "Ngày hôm qua Minh nói các cháu đi rồi, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng. Còn không đưa các cháu về nhà, bà đã mắng cho nó một trận."
"Bà à, bà không cần như vậy, là tự chúng cháu nói phải trở về, không có liên hệ với Tổng Giám đốc Minh." Đỗ Minh Nguyệt giải thích.
Cô không muốn để cho những người khác bị dính líu, dẫu sao tình huống lúc đó chính là như vậy.
Bà ấy nhưng lại cho là cô đang bảo vệ cháu trai mình, nét cười trên mặt càng lúc càng vui vẻ hơn, nhìn cũng càng hiền hòa hơn.
"Ôi, cháu không cần giải thích, cháu trai đó của bà làm việc mơ mơ hồ hồ, cũng cái tuổi này rồi còn không có bạn gái. Bà làm bà nội nó, cũng rất lo lắng."
Thật ra thì, ngày hôm qua thấy cô không có kinh ngạc bởi vì thân phận của bà ấy, thì bà ấy cũng xem như biết cô gái trẻ này cũng có thân phận.
Trong lòng đối với cái cô gái này cũng thêm mấy phần khâm phục, được thương yêu mà không kiêu ngạo, đây mới là hình dáng của đại gia khuê tú, nào giống mấy người chưa từng trải sự đời.
Huống chi ngày hôm qua cũng hỏi cháu trai mình, vẫn là lần đầu tiên thấy cháu trai nhà mình lộ ra dáng vẻ mắc cỡ như kia, nhìn lại giống như một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch vậy.
Điều này nói rõ cái gì, nói rõ Minh cũng thích cô. Cái này, chính là điều bà mong muốn.
Bà cụ Tề vừa nói dứt lời, Hoắc Minh Vân lập tức lấy tay đụng đụng bả vai cô, lực đạo rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra động tác này.
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng không phải là không biết ý của cô gái bên cạnh này, chẳng qua là cô còn không biết tính tình của cô ấy hay sao? Người này rõ ràng là muốn tham gia náo nhiệt mà.
"Bà, Tổng Giám đốc Minh anh ta không tìm bạn gái, nhất định là có lý do của anh ta. Có lẽ là bởi vì chưa gặp được người mình thích chẳng hạn? Chuyện tình cảm, không phải là cần hai phía tình nguyện hay sao?"
Bà cụ Tề chỉ chờ những lời này của cô, vỗ đùi nói: "Bà cũng cho là như vậy đấy. Bà cũng cho là nó không tìm được ai thích. Ai ngờ ngày hôm qua nó đột nhiên đến tìm bà, nói nó thích cháu."
"Khụ, khụ, khụ…"
Bà cụ Tề vừa nói xong, Hoắc Minh Vân một bên lập tức liền ho khan.
Chuyện Đỗ Minh Nguyệt lo lắng nhất đã xảy ra, cô thở dài, quyết định vẫn là ngửa bài cùng với bà ấy.
"Bà, thật ra thì có chuyện cháu chưa nói với bà. Chính là, cháu đã kết hôn rồi. Con của cháu cũng được năm tuổi rồi."
Bà cụ Tề sửng sốt một chút, cái ly trong tay cũng rớt xuống đất. Đỗ Minh Nguyệt có chút bận tâm, nhìn bà cụ Tề như vậy thật giống như kinh sợ không ít.
"Cháu… Cháu, cháu…" Môi bà khẽ run, trên mặt đều là biểu tình không thể tin: "Cháu nói gì? Cháu kết hôn rồi? Còn có một đứa con năm tuổi?"
Trên mặt của Đỗ Minh Nguyệt đều là vẻ áy náy, nhưng bây giờ nếu như không nói, sau tạo thành tổn thương có lẽ sẽ lớn hơn.
"Đúng vậy thưa bà. Cháu cũng không nghĩ bà sẽ giới thiệu cháu trai của bà cho cháu. Cháu thật sự xin lỗi, cháu nên nói sớm hơn."
"Cháu đang gạt bà đúng không? Cô Minh Nguyệt, có phải cháu sợ gia đình của chúng tôi không? Không sao, chỉ cần có bà, sẽ không có ai dám làm gì cháu hết."
Bà cụ Tề vẫn là có chút không tin, dẫu sao nhìn cô cũng chỉ mới có 25, 26 tuổi. Làm sao lại có thể kết hôn rồi? Còn sinh một đứa bé 5 tuổi?
Đỗ Minh Nguyệt biết bà có chút không tiếp thụ nổi, dẫu sao rất nhiều người đều cho rằng, cô không giống như là một người đã kết hôn, nhưng sự thật chính là như vậy.
"Bà, cháu thật không lừa gạt bà. Không tin thì bà có thể hỏi Minh Vân. Cô ấy là bạn với cháu mấy năm rồi. Hơn nữa cháu còn có hình của con gái mình. Con bé trông rất đáng yêu."
Đỗ Minh Nguyệt nói xong, bà cụ Tề liền đưa mắt đặt ở trên người của Hoắc Minh Vân.
Hoắc Minh Vân giơ tay lên, dáng vẻ muốn thề: "Bà, cháu có thể thề với trời, Nguyệt thật sự đã kết hôn rồi, hơn nữa còn có hai đứa con."
Bà cụ Tề nhìn cô, dường như là đang suy nghĩ cô ấy có phải đang nói dối hay không? Nhưng mà cũng không có, cô ấy rất thành khẩn.
Bà thở dài, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
"Không trách cháu. Trách chính bà thôi. Đáng lẽ phải tìm hiểu rõ trước đã. Là bà quá nóng lòng." Vẻ mặt của bà cụ Tề có chút bi thương.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bà ấy như thế, trong lòng cũng không đành lòng, an ủi: "Bà, Tổng Giám đốc Minh hiện đang còn trẻ tuổi, sự nghiệp lại phát triển tốt như vậy, bà không nên lo lắng mới đúng. Nhất định sẽ có người chịu gả cho Tổng Giám đốc Minh."
"Có người là một chuyện, nhân phẩm tốt hay không tốt lại là một chuyện khác. Cháu trai đó của bà, ngày nào cũng tham công tiếc việc. Nào có suy nghĩ gì đến chuyện này." Bà cụ Tề nhắc tới Từ Minh liền lộ ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
Nhìn Đỗ Minh Nguyệt trước mắt thêm một cái, trong lòng càng là tức phẫn.
"Cũng không biết cái tên kia lúc nào sinh cháu chắt cho bà ôm một cái, ôi."
Đỗ Minh Nguyệt đỡ bà cụ Tề đưa đến cửa. Bà cụ Tề nắm tay của Đỗ Minh Nguyệt, mặt đầy tiếc nuối, nói: "Mặc dù cháu không có duyên với người nhà bà. Có điều bà vẫn rất cảm ơn cháu. Sau này nếu có khó khăn gì cứ nói với bà."
Đỗ Minh Nguyệt nghe bà ấy nói lời nói này, trong lòng rất là cảm động, có thể vì một người xa lạ làm đến nước này, thật rất không dễ dàng.
"Cám ơn bà."
Nhìn bà cụ Tề rời đi, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Hoắc Minh Vân nhìn cô có chút không nỡ, trêu ghẹo nói: "Nếu tiếc nuối như vậy, thì hay đi làm cháu dâu của bà ấy đi?"
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu liếc cô ấy một cái: "Được rồi, đừng ở chỗ này nói năng linh tinh nữa, cậu hoàn thành bản thiết kế chưa?"
Hoắc Minh Vân biết điều im miệng, sau đó xoay người đi về hướng phòng làm việc của mình.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn quanh phòng làm việc của mình, cô bây giờ còn quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức chẳng ai chú ý đến ánh sáng của cô.
Cô muốn từng bước từng bước lớn lên. Như vậy, người của toàn thế giới cũng sẽ thấy cô.
Cô hít sâu một hơi, khích lệ cho bản thân mình cố gắng lên một phen, đi vào phòng làm việc.
Bà cụ Tề rời phòng làm việc của Đỗ Minh Nguyệt liền đi ngay đến cao ốc văn phòng của Từ Minh. Lúc đi đến dưới lầu, đột nhiên có một người phụ nữ nhảy ra, ôm lấy chân bà ấy.
Hành động này làm cho bà cụ Tề sợ hết hồn, chỉ có thể hét lên một tiếng gọi bảo vệ đến.
"Bà, tôi sai rồi tôi sai rồi bà ơi. Bà đừng hủy bỏ tư cách dự thi của tôi. Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi. Tôi thật sự không phải cố ý đâu mà!"