“Ai trả lời người đó chính là bà cô.” Thanh Vy trả lời.
Tina nhìn cô bé, chỉ cảm thấy đứa trẻ này có chút giống với Lâm Hoàng Phong, nhưng bây giờ xem ra ngay cả khí chất cũng giống hệt nhau.
Cô ta nhìn Lâm Hoàng Phong, anh chỉ nhàn nhã nhấp ngụm trà, hiển nhiên anh không muốn giúp cô ta.
Cô ta lúc này mới biết, mình căn bản đã trúng mưu kế của Lâm Hoàng Phong.
Cô ta hít sâu một hơi, “Được rồi, tôi sẽ không cãi nhau với cháu nữa, đứa nhỏ kia đâu?”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, lập tức định đem Bảo Phong mang ra ngoài, nhưng phát hiện Bảo Phong không biết từ lúc nào đã rời đi.
Sau đó trên lầu truyền tới tiếng đóng cửa.
Đỗ Minh Nguyệt, “…”
Đứa bé này, chạy cũng quá nhanh đi.
Cô nhìn Tina một cái, trong mắt đều là sự nhờ vả, Tina tự nhiên cũng biết thân thế của Bảo Phong.
Nhưng mà có chút bất ngờ, người phụ nữ này, là thật lòng đối với đứa bé kia.
Cô ta nhẹ vén tóc, dù thế nào mình cũng là một người chuyên nghiệp.
Càng gặp phải khó khăn, cô ta càng phải chiến đấu tới cùng.
"Được rồi, tôi biết, tôi sẽ giao tiếp với đứa trẻ đó."
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn!”
"Tôi sẽ lên trước và nói chuyện với đứa trẻ đó."
Nói xong, cô ta bước lên, nhưng Đỗ Minh Nguyệt chính là cảm thấy, người mà cô ta sẽ nói chuyện chính là cánh cửa gỗ kia.
Thấy cô gõ cửa hồi lâu vẫn không có đáp lại, Đỗ Minh Nguyệt có chút lo lắng, “Nếu không tôi đi lấy chìa khóa cho cô nhé.”
Kết quả mấy giây sau, họ liền nghe thấy tiếng cửa bị đá mở ra.
Đỗ Minh Nguyệt cùng bọn trẻ nhìn một màn này đều ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong cũng tựa hồ có một chút ngoài dự liệu, lúc này Tina hung hãn nói, “Ai cũng không được đi lên.”
Đột nhiên, Đỗ Minh Nguyệt một chút cũng không lo cho Bảo Phong.
Cô đi tới bên cạnh Lâm Hoàng Phong, “Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Bảo cô vẫn luôn một mực đặt ở cánh cửa phòng Bảo Phong, vừa quay đầu lại chỉ thấy trên đã lưu một dấu vết.
Đôi mắt của Lâm Hoàng Phong trầm xuống, anh ôm cô vào lòng.
Cô rất nhỏ nhắn, ôm vào trong ngực, căn bản cũng không nặng nề gì. Giống như một động vật nhỏ vậy, Lâm Hoàng Phong nghĩ vậy.
"Đừng lo lắng, Tina rất có năng lực!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, lại nghĩ đến một không vui.
"Anh với cô ấy hình như có quan hệ tốt!"
Lâm Hoàng Phong nhìn cô, đột nhiên có cảm giác bị chiếm hữu, "Cái gì? Em tức giận sao?"
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng quay mặt đi, "Không có! Em không tức giận!"
Vừa quay đầu lại đã thấy Thanh Vy vẻ mặt không tin đang nhìn mình, Đỗ Minh Nguyệt không biết làm gì hơn là quay đầu đi chỗ khác, vùi đầu vào trong ngực Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng cũng không biết Tina cùng Bảo Phong trò chuyện như thế nào, cho đến mười phút sau, chỉ thấy Tina tức giận bước ra ngoài.
Thấy cô bước ra, Minh Nguyệt lập tức tiến lên hỏi.
"Như thế nào? Cuộc trò chuyện của hai người thế nào?"
Tina nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của cô, cười lạnh một tiếng, “Cô thật sự quan tâm đến thằng bé?”
Lâm Hoàng Phong cau mày, giọng nói có chút mạnh, “Tina!”
Tina biết giọng nói của ta chính là như vậy, khi tức giận, nói chuyện luôn nâng cao giọng và chọc ngoáy.
Tina điều chỉnh lại tâm tình, sau đó nói, “Xin lỗi, cậu nhóc vừa rồi hơi bướng bỉnh, nhưng tất cả đều trong tầm kiểm soát của tôi.”
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt dường như nhìn thấy điều gì đó giống với tinh thần chiến đấu trong mắt cô ta.
Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ, hai người này nói chuyện gì vậy?
Cuối cùng cũng có người đến sửa cửa, nhưng Bảo Phong có vẻ không vui chút nào.
Cậu bé tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Lâm Hoàng Phong, “Con không cần bác sĩ tâm lý, ba mau đưa người đó đi đi!”
Lâm Hoàng Phong nhìn cậu bé một cái, quả quyết cự tuyệt, “Không thể nào!”
“Con không bị bệnh, ba làm sao có thể đối xử với con như thế?” Bảo Phong cũng nổi giận, trong mắt hiện đầy tia máu.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn một màn này, hết sức lo lắng, chỉ sợ Lâm Hoàng Phong đối với cậu bé chính là nghiêm nghị quá mức.
Tuy nhiên, khi cô muốn tiến tới nói chuyện, liền bị Lâm Hoàng Phong trừng mắt nhìn một cái.
“Tôi không cần dì vì tôi mà lên tiếng, đừng ở đó giả bộ nữa.”
Lâm Hoàng Phong cau mày, rõ ràng là không hài lòng.
“Bảo Phong, con thật sự cho rằng cha không biết con đang làm cái gì sao?”
Bảo Phong vừa nghe, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu bé chính là việc của Lâm Mộc Giai.
“Con đừng tưởng ta không biết, con ở nhà họ Lâm, đối với bà trẻ đã làm chuyện gì, con chưa tình nghĩ tới tình huống một xác hai mạng người sao?” Lâm Hoàng Phong tức giận rầy.
Quả nhiên, đây là một màn mà Đỗ Minh Nguyệt không muốn nhìn nhất.
“Hừ!” Bảo Phong hừ lạnh một tiếng, “Vậy thì làm sao? Ai bảo bà ta nói xấu mẹ con trước. Nếu một xác hai mạng người, đó cũng chính là đáng đời.”
“Con...” Lâm Hoàng Phong vô cùng tức giận, giơ tay lên.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy tình huống này, lập tức chạy lên phía trên,
Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt che chở cho cậu bé, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
“Bảo Phong, lần này ba bỏ qua cho con, nếu như còn tái phạm nữa, ba liền đem con đuổi ra ngoài!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Hoàng Phong, “Hoàng Phong, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Cũng bởi vì chỉ là một đứa trẻ, anh mới không thể dung túng nó, nếu là trưởng thành, há chẳng phải là thứ người làm bại hoại nhà họ Lâm sao, giống như Lâm Hiên Hữu vậy.”
Nhắc tới Lâm Hiên Hữu, cả người Đỗ Minh Nguyệt không khỏi run lên.
Đúng vậy, không thể để đứa trẻ trở thành Lâm Hiên Hữu thứ hai được.
Đỗ Minh Nguyệt con ngươi trầm xuống, hiển nhiên là đã thỏa hiệp, nhưng Bảo Phong lại hất tay cô ra.
“Được rồi, tôi còn không lạ gì chỗ này, mấy người đều là hung thủ giết chết mẹ tôi!”
Đứa trẻ rống lên một tiếng như vậy, sau đó liền vội vã chạy lên lầu.
Đỗ Minh Nguyệt mặt có chút bi thương, còn kèm theo chút tự trách.
Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dáng này của cô, cuối cùng vẫn là mềm lòng, tiến lên ôm cô vào trong ngực.
“Anh biết em muốn tốt cho Bảo Phong, nhưng đôi khi càng sợ hãi, nó sẽ phản tác dụng."
Đỗ Minh Nguyệt mím môi, cô đương nhiên hiểu được sự thật này.
“Em hiểu rồi, em nghe theo anh!”
Về vấn đề giáo dục con cái, cô không được có một chút sai biệt nào, bởi vì như vậy, cuộc đời của đứa trẻ sẽ bị hủy hoại.
Bảo Phong chạy đi, nhưng hoàn toàn không trở về phòng của mình, thay vào đó đi đến phòng của Từ Lâm.
“Có phải hay không cậu đem chuyện kia nói cho ba tôi biết?”
Từ Lâm sững người một lúc, rồi im lặng.
Thanh Vy cũng ở trong phòng Từ Lâm, con bé không thích Bảo Phong, hơn nữa nhìn cậu bé với bộ dạng hung hãn như vậy bây giờ khiến cô bé càng cảm thấy khó chịu.
“Bảo Phong, nếu cậu dám bắt nạt Từ Lâm, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Bảo Phong hoàn toàn không nhìn cô bé, chỉ nhìn Từ Lâm, “Cậu nói, cậu nói đi!”