Lâm Ngọc Yên vẫn luôn đi theo bọn họ, bấy giờ thấy Đỗ Minh Nguyệt chỉ còn lại một mình, cô ta không kiềm được nổi lên suy tính khác.
"Hồ ly tinh, hôm nay tôi không cho cô một bài học thì thật không được."
Cô ta chậm rãi đến gần Đỗ Minh Nguyệt, thấy Đỗ Minh Nguyệt căn bản không có chú ý tới cô ta. Lâm Ngọc Yên đột nhiên đẩy xe lăn một cái thật mạnh.
"Đi chết đi, đồ hồ ly tinh!"
Đỗ Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, người cũng đã bị đẩy xuống trong hồ.
Cô không biết bơi, chỉ có thể đạp nước, không may công viên không có bao nhiêu người, căn bản không biết nơi này xảy ra chuyện gì.
Lâm Ngọc Yên nhìn cô giãy giụa ở trong nước, cười lạnh: "Anh Thành An là của tôi, ai cũng đừng mong cướp được!"
Vì không muốn bị người khác phát hiện, cô ta liền mau chóng rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy mình rất khó thở, nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là: đứa bé, đứa bé, đứa bé!
Đây là bản năng của người làm mẹ, Đỗ Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Cho đến lúc có người kêu thét một tiếng, dùng tiếng Anh hô lên: "Có người rơi xuống nước!"
Chu Thành An mua nước, đang chuẩn bị đi trở về, nhưng không nhìn thấy bóng người của Đỗ Minh Nguyệt, anh ấy sửng sốt một chút, nghe có người đang kêu, lập tức chạy như bay tới.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt ở trong nước, anh ấy không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cô đã không có bất kỳ khí lực gì nữa, cả người đều đang không ngừng chìm xuống. Lúc này đột nhiên có người bắt được tay cô. Cô hơi hé mắt ra nhìn, thấy hình dáng của Chu Thành An, cô cũng dần dần mất đi ý thức!
Chu Thành An cứu Đỗ Minh Nguyệt lên. Nhìn bộ dạng này của cô, vội vàng lấy điện thoại di động định gọi điện. Nhưng điện thoại di động lại bị nước vào, bây giờ mở máy lên được cũng là một vấn đề.
Chu Thành An thấp giọng mắng một câu, sau đó nhìn người chung quanh, dùng tiếng Anh cầu khẩn nói: "Xin giúp chúng tôi một chút, làm ơn!"
Những người qua đường sau khi nghe xong, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện.
"Nguyệt, Nguyệt, em tỉnh lại đi. Nguyệt, em đừng xảy ra chuyện gì mà."
Chu Thành An nóng ruột vô cùng. Tay cô dần dần trở nên lạnh như băng, giống như bất chợt sẽ bỏ đi mất vậy.
Xe cứu thương đến rất nhanh, nhìn cô bị đẩy tới phòng giải phẫu, trong lòng Chu Thành An loạn cào cào.
Lúc này, anh mượn điện thoại gọi cho Yến Thanh Nhàn. Sau khi Yến Thanh Nhàn biết chuyện này, thiếu chút nữa ngất đi!
"Bác gái, bác gái không sao chứ?" Chu Thành An nghe tiếng hô hấp của bà có gì đó không đúng.
Sau khi Yến Thanh Nhàn ổn định mình lại, liền vội vàng hỏi: "Hai người ở bệnh viện nào? Bây giờ bác sẽ qua!"
Chu Thành An nói tên bệnh viện cho bà, Yến Thanh Nhàn đang chuẩn bị đi thì Chu Thành An nói: "Bác gái, chuyện này, bác vẫn nên nói cho Lâm Hoàng Phong nghe đi, nếu như…"
Câu nói kế tiếp anh ấy không nói được thành lời, nhưng anh ấy biết, bác gái chắc chắn hiểu ý của mình.
Yến Thanh Nhàn im lặng một hồi, dường như cũng đang suy nghĩ chuyện này, cuối cùng vẫn quyết định, nói cho Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong đang ở trong phòng làm việc, ban đầu đã nói xong, ai giành được hạng nhất sẽ có thể hợp tác với bên Mỹ, nhưng mà sau đó lại xuất hiện một loạt những chuyện khác.
Chuyện này cũng không khỏi bị trì hoãn, sau đó cái vốn thuộc về tập đoàn Viên thị lại biến thành của tập đoàn Lâm thị.
Cho nên khối lượng công việc của bọn họ cũng tăng lên một ít. Lúc này đang vừa vặn xem hợp đồng.
Khi nhận được điện thoại của Yến Thanh Nhàn, anh vẫn chưa có ngủ.
Điện thoại vừa kết nối, bên trong liền truyền đến thanh âm lo lắng của Yến Thanh Nhàn.
"Hoàng Phong, Nguyệt xảy ra chuyện!"
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe, cây bút máy trong tay bị lực bẻ gãy.
"Mẹ nói gì, Nguyệt làm sao?"
Yến Thanh Nhàn cố gắng không gấp gáp, nghẹn ngào nói: "Bây giờ Nguyệt đang ở bệnh viện, đoán chừng là sắp sinh rồi. Nếu cậu có thể tới thì là tốt nhất!"
"Không phải còn hơn một tháng nữa Nguyệt mới tới kỳ sinh hay sao? Sao lại ra như thế này rồi?" Chân mày của Lâm Hoàng Phong nhíu chặt, trong ánh mắt đều là vẻ lo lắng.
"Bây giờ mẹ cũng không giải thích rõ ràng được, cậu có thể qua đây được không?" Yến Thanh Nhàn thật sự rất sốt ruột.
Lâm Hoàng Phong biết, trong này nhất định là có nguyên nhân khác. Mà bây giờ, tình hình của Nguyệt mới là quan trọng nhất.
"Bây giờ con sẽ lập tức mua vé sang!"
Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại, sau đó liền dặn Tiêu Hông Quang đặt vé máy bay, phải là chuyến gần nhất.
Tiêu Hồng Quang có chút không hiểu, đặt vé máy bay gấp như vậy, nhưng Lâm Hoàng Phong nói vé máy bay đi New York xong thì đã cúp điện thoại, có vẻ đang hết sức cuống cuồng.
Anh ta nghĩ lại một chút, thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, phu nhân chủ tịch lại cũng đang ở New York, chẳng lẽ là cô ấy xảy ra chuyện?
Vừa nghĩ như thế Tiêu Hồng Quang cũng không dám có bất kỳ sơ suất nào, lập tức lên mạng đặt vé máy bay.
Lâm Hoàng Phong cầm áo khoác đặt ở trên ghế lên chuẩn bị ra cửa, lúc xuống lầu, vừa vặn đụng phải má Ngô chưa ngủ.
Má Ngô thấy Lâm Hoàng Phong vội vã đi xuống lầu, cũng đi lên.
"Cậu chủ, đã trễ thế này rồi, cậu đi đâu vậy?"
"Má Ngô, Nguyệt xảy ra chuyện, đoán chừng là sắp sinh rồi, cháu đi Mỹ một chuyến, dì đừng nói với Thanh Vy vội, chăm sóc cho tụi nhỏ một thời gian dùm cháu."
Má Ngô vừa nghe nói Đỗ Minh Nguyệt xảy ra chuyện, trên gương mặt đều là vẻ lo lắng: "Mợ trẻ xảy ra chuyện? Không phải là còn tới một tháng nữa hay sao?"
Bà tính toán được thời gian rõ ràng không nhanh như thế này!
Lâm Hoàng Phong lắc đầu một cái, bày tỏ mình cũng không biết đây là chuyện gì!
"Má Ngô, cháu đi trước!"
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Má Ngô hai tay đan vào nhau. Trên khuôn mặt hằn đầy nếp nhăn, lại bởi đang cau mày nên càng già thêm mấy phần.
Tiêu Hồng Quang mua xong vé máy bay, Lâm Hoàng Phong lấy vé, vừa lúc lên máy bay.
Đỗ Minh Nguyệt bị cơn đau làm cho tỉnh lại. Cảm giác đau đến xé ruột xé gan, khiến cô không nhịn được mà tỉnh lại!
Một nhóm y tá thấy cô tỉnh lại, vội vàng phấn khởi dùng tiếng Anh nói: "Bác sĩ, cô ấy tỉnh lại rồi!"
Sau khi bác sĩ nghe được, liền vội vàng qua để kiểm tra, thấy cô tỉnh lại bèn hỏi thăm tình trạng của cô.
"Cô cảm giác thế nào?"
"Rất đau, bác sĩ, con của tôi thế nào rồi?"
Bây giờ cô lo nhất chính là đứa bé. Nếu như đứa bé xảy ra chuyện gì, cô thật sự khó có thể vững vàng nổi.
"Đứa bé không sao, nhưng bể nước ối rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó giá mới phản ứng được, tại sao bây giờ cô lại đau như vậy!
"Tôi còn thiếu một tháng nữa mới sinh. Bây giờ sinh… Đứa bé… Đứa bé sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Bác sĩ kia lắc đầu một cái: "Cái này chúng tôi cũng không dám chắc chắn. Nhưng bây giờ sắp sinh rồi, chúng tôi sẽ gây mê cho cô trước."
Đỗ Minh Nguyệt biết quá trình sinh con đau đớn khó chịu như thế nào. Chỉ có chút đáng tiếc, Lâm Hoàng Phong vẫn chưa đến.
Sinh con là quá trình đau đớn nhất, hơn nữa lại là sinh non. Khi nãy Đỗ Minh Nguyệt còn bị ngã xuống nước, không biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé hay là không.