Ánh sáng vừa vặn chiếu vào anh, những nốt nhạc trên đầu ngón tay anh cứ như có linh hồn.
Khoảnh khắc đó, anh giống như một hoàng tử bước ra từ trong tranh ảnh.
Đỗ Minh Nguyệt mê hoặc nhìn anh, lúc này cô chợt nghe thấy bà Smith nói đùa: “Cậu Phong đẹp trai quá, cô Phong quả thật có phúc!”
Có phúc? Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, mà không hề cảm nhận được độ ấm.
Sau bữa tối mọi người nói chuyện rất vui vẻ.
Lâm Hoàng Phong tất nhiên rất vui khi giành được hợp tác này.
Trên đường trở về, Đỗ Minh Nguyệt có chút mệt mỏi, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa xe rồi dần dần thiếp đi.
Đến biệt thự, cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, trong lòng Lâm Hoàng Phong cảm thấy ấm áp, anh vuốt ve tay cô, hạ xuống trên môi cô một nụ hôn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc của Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn choáng váng.
Vừa đến công ty liền bị bắt đi làm trợ lý cho Thúy Hân.
Thúy Hân đang trang điểm, nhìn thấy cô đi tới liền hơi nâng cằm lên: “Cô đến rồi à?”
Nếu không biết cô ta có tính cách như vậy, e rằng ai cũng sẽ nghĩ cô ta đang khiêu khích mọi người.
“Tôi không có kinh nghiệm làm trợ lý, đến lúc đó đừng có mà trách tôi đấy!” Đỗ Minh Nguyệt quyết định tiêm một mũi dự phòng cho cô ta trước.
Thúy Hân nghịch tóc: “Cô yên tâm đi, làm sai nên mắng thì sẽ mắng, mọi chuyện vẫn như vậy thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt: “...”
Biết ngay cô ta không dễ phục vụ như vậy mà!
Hôm nay, Thúy Hân có một buổi biểu diễn, tất nhiên, cô ta không phải là người mẫu duy nhất trong đó.
Nghe nói chủ tịch tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ đến.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy hơi khó hiểu khi Lâm Hoàng Phong đồng ý xuất hiện trong chương trình này.
Sau khi Thúy Hân trang điểm xong, Đỗ Minh Nguyệt đã đi theo cô ta suốt.
“Tôi muốn uống cà phê Starbucks, cô đi mua cho tôi một ly đi!” Thúy Hân nói.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: “Được, cô chờ một lát!”
Cô vội vàng đi ra ngoài và nhanh chóng mua một ly cà phê trở lại.
Chẳng qua lúc vừa bước qua cửa, một bóng người đột nhiên lao ra.
Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn thấy tình huống này liền nhanh nhẹn xoay người.
Điều cô không ngờ tới là tình cờ lại có người đứng ở phía sau mình.
Cà phê của cô bị tràn ra ngoài, may là ly cà phê có túi, vẫn chưa dính vào người phía sau.
Đỗ Minh Nguyệt lập tức cúi đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi!”
Người bị đụng nhìn lại quần áo của mình, sắc mặt cô ta ngay lập tức tối sầm lại.
Không nói một lời, trực tiếp giáng một cái tát.
Âm thanh “bốp” vang lên vô cùng rõ ràng.
“Cô không có mắt à? Cô có biết chiếc váy này đắt cỡ nào không? Ngọc Hà, em có sao không?”
Bên cạnh người phụ nữ kia còn có một người khác, vừa thấy cảnh này liền lập tức chửi bới.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trên mặt mình có một cơn đau bốc lửa, nhưng trong vấn đề này cô là người sai trước, đúng là không tiện nói gì.
“Thật là xui xẻo, toàn đụng phải mấy thứ gì đâu.” Giọng điệu của người tên Ngọc Hà tràn ngập sự ghét bỏ.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt cô ta.
Quý Ngọc Hà, một trong những ngôi sao hot nhất hiện tại, đã ký hợp đồng với tập đoàn Bắc Thâm, áp phích của cô ta có còn được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Và người phụ nữ bên cạnh chính là người đại diện của Quý Ngọc Hà.
“Cô nhìn cái gì? Mau đền tiền chiếc váy này cho tôi.” Người đại diện chỉ vào cô hét lên.
Đỗ Minh Nguyệt cắn môi: “Tôi có thể giúp cô giặt sạch.”
“Ai muốn cô giặt sạch hả, cô có biết Ngọc Hà rất bận rộn không?”
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt không biết phải làm gì, thì một nhân viên đột ngột chạy ra ngoài.
“Trời ơi, cuối cùng cũng tìm thấy hai người. Hai người đang làm gì thế?
Chương trình sắp bắt đầu rồi!”
Quý Ngọc Hà hừ lạnh một tiếng: “Quên đi, không cần tranh luận với loại người này, chúng ta đi nhanh thôi, đừng chậm trễ.”
Mặc dù người đại diện không hài lòng nhưng vẫn nghe lời Quý Ngọc Hà, quay người rời đi cùng cô ta.
Cách đó không xa có một chiếc ô tô đang đậu, cảnh tượng vừa xảy ra đều thu vào trong mắt của bọn họ.
Tiêu Hồng Quang nhìn bóng người cách đó không xa hỏi: “Cậu chủ, có muốn đi tới an ủi không? Hình như cô Nguyệt có vẻ rất buồn.”
Ánh mắt của Lâm Hoàng Phong rơi trên người của Đỗ Minh Nguyệt, một lúc lâu sau, anh mới nâng cửa kính xe lên.
“Không cần, lái xe!”
Tiêu Hồng Quang gật đầu, sau đó lái xe rời đi.
Thấy cà phê bị đổ, Đỗ Minh Nguyệt không còn cách nào khác ngoài việc phải chạy đi mua lại một ly khác.
Thúy Hân sốt ruột chờ mãi, thấy cô quay về định hỏi đã mua được chưa thì thấy vết đỏ trên mặt cô.
“Mặt cô bị làm sao thế? Ai đánh cô?” Thúy Hân bất mãn nhíu mày.
Mặc dù tính cách của Thúy Hân hơi nắng mưa thất thường nhưng cô ấy đối xử với người của mình rất tốt.
Trong suy nghĩ của cô ấy, người của cô ấy chỉ có thể do cô ấy vênh mặt hất hàm sai khiến, người khác thì không được!
Đỗ Minh Nguyệt không muốn thảo luận về vấn đề này nên chỉ đơn giản nói: “Không có gì, chỉ vô tình đụng phải thôi!”
Thúy Hân thấy cô không muốn nói nhiều, trong lòng vừa tức vừa gấp, đưa tay giật lấy ly cà phê trên tay cô.
“Không muốn nói thì thôi!”
Nhưng dù vậy, sau đó cô ấy vẫn đưa cho cô một túi chườm nước đá.
“Chườm lên mặt đi, người ngoài không biết còn tưởng rằng là tôi đối xử tệ với cô!”
Đỗ Minh Nguyệt biết rằng cô ấy là người tuy ngoài miệng nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại vô cùng hiền lành, nên cô mỉm cười nhận lấy, dịu dàng nói: “Cảm ơn!”
Mặt Thúy Hân bất giác đỏ lên, cô ta thấp giọng lẩm bẩm: “Cô đúng là kỳ lạ, bị đánh mà còn vui như vậy!”
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt vô cùng tận tâm, như thể cô thực sự hòa mình vào công việc trợ lý này.
Các nhân viên ở đó đối xử rất tốt với cô, Đỗ Minh Nguyệt rất biết ơn họ.
“Cô thế mà dám làm trợ lý của Thúy Hân, tôi rất hâm mộ cô đấy!”
Người nói là nhiếp ảnh gia Triệu Hưng, vì sự cố máy ảnh, trùng hợp Đỗ Minh Nguyệt lại biết sơ sơ nên hai người đã làm quen với nhau.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Thúy Hân, người đang rất nghiêm túc tạo dáng trước ống kính, cười nói: “Thực ra, cô ấy rất dễ làm quen!”
“Dễ làm quen? Lần trước, cô ấy mắng khóc một cô bé, cô bé đó sau đó bỏ đi không làm nữa.”
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ ngợi, điều này thực sự rất phù hợp với tính cách của Thúy Hân.
Đỗ Minh Nguyệt bận rộn cả ngày không hề nghỉ ngơi.
Cuối cùng sau khi vất vả xong việc, Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn ngã quỵ trên mặt đất.
Lúc này Triệu Hưng đi tới vỗ vai cô nói: “Mệt lắm phải không, cô đây là may mắn lắm rồi. Ngày mai Ngụy Minh Quân sẽ đến tham gia chương trình của chúng ta. Ngụy Minh Quân đó, cô biết là ai không? Người ta là ảnh đế đấy, không nghĩ tới lại đến đây.”
Đỗ Minh Nguyệt chớp mắt, biểu thị cô không hề biết người này.
“Ngụy Minh Quân là ai?”
Triệu Hưng sững sờ nhìn cô như một kẻ quái dị.
“Cái gì, cô thật sự không biết Ngụy Minh Quân là ai hả? Cô có biết anh ta nổi tiếng như thế nào không?”
Cô thật sự không biết người này, hơn nữa rất hiếm khi để ý đến những chuyện trong giới giải trí. Sở dĩ cô nhận ra Quý Ngọc Hà là bởi vì khắp nơi đều có áp phích quảng cáo của cô ta, không muốn biết cũng khó.