“Minh Nguyệt, cậu ở đâu vậy? Đang ăn tối sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu dùng vai giữ điện thoại, dường như cô đang tìm đồ vật gì đó trong túi.
“Tớ tan làm rồi, giờ chuẩn bị về đây!”
Hoắc Minh Vân nghe vậy thoáng kinh ngạc.
“Tan làm? Cậu bây giờ đã có công việc rồi sao?”
“Ừm, tớ làm ở công ty của Lâm Hoàng Phong, vị trí trợ lý. Đúng rồi, gần đây cậu bận cái gì vậy, đã lâu lắm rồi tớ không thấy cậu liên lạc đấy.”
“Chị hai ơi, chị không quan tâm gì tới em hết. Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Gần đây tớ phải ra ngoài xem mắt.”
Đỗ Minh Nguyệt bấy giờ mới nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy thật.
“Xin lỗi, tớ thật sự quên mất. Vậy chuyện xem mắt hiện tại thế nào rồi?”
“Hừ, thật sự là một lời khó nói hết. Những nhân vật tớ gặp đều thuộc dạng hiếm có khó tìm. Cậu có thời gian không, đến gặp tớ đi. Tớ thật sự bị đả kích quá đỗi mà.”
“Được. Cậu gửi địa chỉ qua cho tớ đi.”
Hoắc Minh Vân nghe vậy lập tức nhắn địa chỉ gửi cho Đỗ Minh Nguyệt. Cô bật cười.
“Cậu chờ một chút, tớ gọi xe qua ngay đây!”
Đỗ Minh Nguyệt không quên báo cho Lâm Hoàng Phong một tiếng. Chỉ có điều, khi nhìn thấy tin nhắn từ cô, sắc mặt anh thoáng chốc trở nên âm trầm. Nghĩ đến chuyện Đỗ Minh Nguyệt đi uống rượu, anh chợt cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên anh vẫn không cấm cản cô đi, mà chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo.
“Không được phép uống rượu. Bằng không lúc trở về, anh nhất định sẽ phạt em!”
Nhìn thấy tin nhắn, cô bất chợt rùng mình. Xem ra hôm nay không thể uống rượu rồi. Trên đường đi cô tình cờ bắt gặp Dư Hồng Thu, đối phương dường như đang chờ ai đó. Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Dư Hồng Thu liền vội vàng tới bắt chuyện.
“Minh Nguyệt, cậu đi đâu vậy?”
“Đi gặp Minh Vân, chắc tụi tớ sẽ đi ăn tối.”
Dư Hồng Thu nghe vậy, gương mặt bất giác sáng bừng lên.
“Tớ đi với, đã rất lâu rồi tớ chưa gặp cậu ấy đó.”
Đỗ Minh Nguyệt đối với chuyện này đương nhiên đồng ý. Dù sao đi càng đông thì càng vui, hơn nữa mọi người đều đã quen biết nhau từ trước, không có vấn đề gì cả. Nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn bận tâm khi thấy Dư Hồng Thu dường như đang đợi ai đó.
“Cái đó…Lúc nãy tớ thấy cậu hình như đang đợi người? Tụi mình đi vậy có sao không?”
“Không sao đâu. Đối phương vừa nhắn cho tớ là bận việc đột xuất, bây giờ đúng lúc tớ đang rảnh rỗi đây.”
“Vậy thì được rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Tới nơi, Hoắc Minh Vân vừa nhìn thấy Dư Hồng Thu thì càng thêm vui vẻ. Ban đầu chỉ nói là ăn một bữa cơm nhưng chẳng biết tại sao Hoắc Minh Vân lại đột nhiêu gọi rượu. Có lẽ tâm trạng cô không tốt, vậy nên chỉ đành dùng rượu phát tiết toàn bộ ra bên ngoài.
Hoắc Minh Vãn kể lại chuyện mình đi xem mắt, cũng không quên nói đến những sự kiện đặc biệt kia, tuy nhiên trong đáy mắt lại chẳng hiện lên chút vui sướng hạnh phúc nào.
“Minh Vân, thầy Lâm sau lần đó không có liên lạc lại với cậu sao?”
Cô đã không còn tập yoga ở lớp của Hứa Minh Lâm nữa. Dù sao trước đây khi còn học, anh ấy cũng chăm sóc các cô rất tốt, hiện tại hai người đã nghỉ, ắt hẳn Hứa Minh Lâm cũng sẽ thấy buồn. Nhắc đến Hứa Minh Lâm, tay cầm ly rượu của Hoắc Minh Vân thoáng chững lại nhưng sau đó cô ấy vẫn đưa đến bên miệng nhấp một ngụm.
“Cậu hỏi anh ta làm cái gì.”
Thanh âm nghe chẳng rõ vui buồn.
“Không có gì. Chỉ là tớ cảm thấy đột nhiên nghỉ học như vậy, quả thật khá xấu hổ!”
Dư Hồng Thu nhanh chóng đánh hơi được chuyện mờ ám, lập tức hỏi ngay.
“Thầy Lâm? Thầy Lâm là ai vậy?”
Nhìn dáng vẻ hóng hớt của Dư Hồng Thu, hai người liền biết đối phương trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
“Tụi tớ học yoga từ một thầy giáo, anh ấy rất được săn đón.”
“Wow! Vậy chắc đẹp trai lắm ha!”
Dư Hồng Thu nghe vậy, hai mắt sáng bừng lên. Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ, nhớ đến gương mặt của Hứa Minh Lâm. Thầy Lâm không chỉ dừng lại ở mức đẹp trai mà nói chính xác hơn chính là xinh đẹp như hoa. Nếu thầy Lâm mặc đồ nữ, ắt hẳn mức đô được săn đón càng cao hơn. Đỗ Minh Nguyệt không chút do dự gật đầu.
“Đúng vậy, vô cùng đẹp trai!”
Dư Hồng thụ nghe vậy, lộ ra dáng vẻ khổ sơ, lấy tay ôm ngực.
“Đàn ông đem trai như vậy các cậu còn không biết đường bắt trói lại hay sao? Đúng là phung phí của trời ban mà!”
“Lấy cái gì bắt trói? Tớ sợ Lâm Hoàng Phong dùng dao chém tớ chết mất!”
“Vậy coi như tớ chưa từng nói gì cả, nhé. Tổng giám đốc giận lên thì khủng khiếp lắm.”
Nhắc đến Lâm Hoàng Phong, Dư Hồng Thu chợt trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô cùng Đỗ Minh Nguyệt câu được câu không trò chuyện, không để ý đến việc Hoắc Minh Vân đã uống gần hết chai rượu vang trước mặt.