Đỗ Thanh Vy và Từ Lâm đang đợi mami tới đón, thấy xe của Chú An, Đỗ Thanh Vy biết ngay là mami chắc chắn đi cùng với Chú An tới đây.
Cô bé nắm lấy tay Từ Lâm chạy một mạch qua dó.
“Mami, chú An!”
Chu Thành An xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Sao Thanh Vy lại xinh lên thế này?”
“Chú An, không phải cháu vẫn xinh trước giờ à?” Đỗ Thanh Vy nghịch ngợm lè lưỡi.
Chu Thành An bật cười bởi dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé.
Sau đó Chu Thành An đưa họ đi nhà hàng mà anh đã nói, nhân viên phục vụ ở đó vừa nhìn thấy anh thì đã xác nhận vị trí, dẫn đường cho họ.
Mà nhà hàng này cũng chính là chỗ ban nãy Lâm Ngọc Yên và bạn thân cô ta là Diêu Na mới vào, Diêu Na nhìn thấy Chu Thành An trước.
Cô ta đập tay Lâm Ngọc Yên, nói: “Ngọc Yên, cậu nhìn đi, kia có phải anh An nhà cậu không?”
Lâm Ngọc Yên vừa nghe thế thì mắt sáng lên ngay lập tức, quay đầu hỏi: “Ở đâu ở đâu?”
Diêu Na chỉ vị trí: “Kìa, đó đó, đúng rồi, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, người phụ nữ đó là ai thế?”
Lâm Ngọc Yên quả thực đã nhìn thấy Chu Thành An, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt.
Lâm Ngọc Yên nghiến môi, sắc mặc thù hận: “Sao lại là ả hồ ly tinh đó, đúng là âm hồn bất tán mà!”
Diêu Na nhìn thấy cảnh tượng này biết ngay là có chuyện, nhưng dù sao bản thân cũng sẽ đứng về phía bạn thân.
“Ngọc Yên, chúng ta có qua đó không, bây giờ đang thanh thiên bạch nhật mà con hồ ly tinh đó huênh hoang quá!”
Lâm Ngọc Yên cũng cảm thấy cô ta nói rất có lý, cũng nên cho ả kia nếm chút mùi thì mới biết đâu mới là hàng thật mới được.
“Đi, chúng ta đi dạy dỗ ả ta.”
Nói xong, hai người Lâm Ngọc Yên và Diêu Na liền cũng nhau đi về phía Chu Thành An và Đỗ Minh Nguyệt.
“Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi nhé, đừng khách sao, dù sao cũng là Nguyệt Nhi mời.” Chu Thành An cầm lấy menu chuyển qua.
Câu này khiến Đỗ Minh Nguyệt bật cười, cô cầm lấy menu đưa cho Thanh Vy và Từ Lâm.
“Thanh Vy, hai đứa xem muốn ăn gì!”
Vừa dứt lời thì đã nghe thấy một giọng nữ õng ẹo.
“Anh Thành An, sao anh lại ở đây?”
Chu Thành An vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Ngọc Yên và một người phụ nữ khác chống eo đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, chỉ cảm thấy có dự cảm không tốt.
Lâm Ngọc Yên vừa đi lên thì đã kéo lấy tay Chu Thành An, gọi anh một cách rất thân mật.
Diêu Na ngồi bên cạnh nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
“Đây là ai thế, sao tôi chưa gặp bao giờ, cô nam quả nữ ở cùng nhau chẳng lẽ không sợ người khác nói ra nói vào sao?” Diêu Na khinh miệt nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái.
Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa tóc mình, quả nhiên là hai người này xuất hiện là chẳng có gì tốt mà!
“Cô nam quả nữ? Chẳng lẽ bọn tôi không phải người à?” Đỗ Thanh Vy đột nhiên lên tiếng.
Diêu Na không ngờ ở đây còn có hai đưa trẻ con, bất giác ngẩn ra, sau đó nhìn Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên không ra hiệu lại với cô ta mà để tâm lên người Chu Thành An.
Chu Thành An cười ngượng: “Sao em lại ở đây?”
Lâm Ngọc Yên trông rất tủi thân: “Tại sao em lại không được ở đây, vừa hay em với Diêu Na cũng tới đây ăn cơm.”
Diêu Na là người thẳng tính, vừa nhìn thấy cảnh này thì nổi nóng.
“Họ Chu nhà anh, anh có ý gì, rõ biết Ngọc Yên thích anh, nó còn là vị hôn thê của anh mà anh vẫn ở cũng cái loại chả ra gì này, anh xứng đáng với Ngọc Yên không?”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra, thì ra Chu Thành An đã đính hôn rồi, xem ra chắc là nên duy trì khoảng cách với anh ấy.
Chu Thành An nghe cô ta nói thế thì bất giác phản bác: “Cô gái này, tôi nói tôi sắp kết hôn rồi lúc nào thế, tôi là đương sự mà còn không biết mà cô đã biết rồi?”
Ánh mắt Lâm Ngọc Yên hơi trốn tránh, dù sao cũng là do cô ta nói với Diêu Na.
“Anh Thành An, chuyện của chúng ta là sớm muộn mà, chỉ là chưa công bố mà thôi, anh Thành An đừng giận nhé.”
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, chỉ xoa đầu Đỗ Thanh Vy.
“Em thấy là lần sau em mời anh là được, Thanh Vy, Từ Lâm, chúng ta về có được không?”
Cô ở đây chỉ thêm ngại thôi.
Đỗ Thanh Vy dường như hiểu ý cô, gật đầu nói: “Vâng, con nghe mẹ mà.”
Chu Thành An cũng biết trong tình hình này mà họ ở đây thì không ổn thật.
“Anh tiễn mọi người nhé.” Anh đứng lên.
“Tiễn gì mà tiễn, người ta có phải không có chân không có tiền đâu, Chu Thành An, anh nên đối tốt với vị hôn thê của anh thì hơn!” Diêu Na nói.
Đỗ Minh Nguyệt xua tay: “Không cần đâu Thành An, bọn em tự gọi xe về là được rồi!”
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt nắm tay hai đứa bé rời đi.
Diêu Na nhìn bóng lưng của Đỗ Minh Nguyệt, đột nhiên đứng lên khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng: “Muốn làm hồ ly tinh cũng phải nhìn xem bản thân có bản lĩnh đó không đã!”
Đỗ Thanh Vy hiểu hồ li tinh nghĩa là gì, cũng nghe ra cô gái này đang chửi mắng mẹ mình, cô bé lập tức thấy không vui.
Cô bé quay đầu: “Bà cô này, cô nói ai là hồ ly tinh đó, trông thì xấu mà mồm cũng chả sạch nhờ!”
Giọng nói của Đỗ Thanh Vy rất to, rất nhiều người trong nhà hàng đều nghe thấy.
“Mày nói gì hả con ranh!”
Thế mà cô ta lại bị gọi là bà cô, con ranh này sao mà đáng ghét thế.
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Thanh Vy, chúng ta đi thôi, không cần để ý tới họ.”
Đỗ Thanh Vy tức giận quay đầu; “Ai thèm để ý tới đồ xấu xí đó chứ, mami, chúng ta đi thôi.”
Mãi tới khi không nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Minh Nguyệt đâu nữa, Chu Thành An mới lộ mặt khác của mình ra.
“Cô không thấy hai người trông rất giống vai hề sao?” Chu Thành An cài lại chiếc cúc trên áo.
Sau đó nhìn Diêu Na một cái: “Không cần biết người phụ nữ này là ai, tốt nhất là cô với cô ta đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Ánh mắt chán ghét này giống như một cây dao đâm thẳng vào tim Lâm Ngọc Yên.
Cô ta đứng lên mà hét: “Anh vì người phụ nữ đó mà hung dữ với em, anh An, anh phải nghĩ cho kĩ đó.”
“Lâm Ngọc Yên, tôi sẽ không lấy cô đâu, cô khiến tôi thấy buồn nôn.” Chu Thành An không thèm quay đầu lại, rời khỏi nhà hàng một cách dứt khoát.
Môi Lâm Ngọc Yên run rẩy: “Thế mà anh ấy lại vì người phụ nữ đó mà hung dữ với tớ, hu hu hu, sao lại thế chứ!”
Diêu Na cũng hoảng hồn bởi ánh mắt của Chu Thành An, ánh mắt ban nãy rõ ràng là muốn giết người mà.
Đáng sợ quá đi, cô ta nuốt nước bọt, người đàn ông này Lâm Ngọc Yên không chơi nổi đâu.
Diêu Na đi tới bên cạnh cô ta, an ủi: “Ngọc Yên, đừng giận nữa, tớ thấy rõ là Chu Thành An bị ả kia hút hồn rồi.”