Mục lục
Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương - Đỗ Minh Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh Vân: "..."

Dáng vẻ nói chuyện của đứa bé này có chút tương tự Lâm Hoàng Phong.

Nếu nói không phải con của bọn họ, cô mới không tin.

Đỗ Thanh Vy thấy cô không nói gì, cũng không muốn làm cô khó xử.

Cô bé chi vào trong cửa, nói: "Hai người họ ở bên trong, chị tự đi vào xem đi."

Đỗ Thanh Vy hiển nhiên không muốn vào chung với cô, Hoắc Minh Vân nhìn cô bé một chút, nói: "Một đứa trẻ như em làm gì ở chỗ này, bây giờ là buổi tối, sẽ có sói xám đến bắt trẻ em đấy."

Đỗ Thanh Vy nhìn cô giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

"Chị ơi, có phải chị còn chưa lớn không, sao còn ngây thơ hơn em thế?"

Hoắc Minh Vân: "..."

Cô không tin là mình không giải quyết được con quỷ nhỏ này.


Cô trực tiếp xắn tay áo, sau đó ôm lấy cổ cô bé, kéo cô bé vào trong nhà.

Đỗ Thanh Vy kêu to: "Cứu với, phù thủy bắt trẻ con, cứu với!"

Đỗ Minh Nguyệt nghe được âm thanh này lập tức đi ra, kết quả lại nhìn thấy Hoắc Minh Vân ôm lấy Thanh Vy, đi về phía này.

"Ai là phù thủy hả, chị đây thông minh lại đáng yêu em thì biết cái gì!" Hoắc Minh Vân nhịn không được quát lên.

Đỗ Thanh Vy hừ lạnh một tiếng, sau đó lè lưỡi với Hoắc Minh Vân: "Lêu lêu lêu!"

"Minh Vân, sao cậu lại tới đây?"

Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Hoắc Minh Vân, không nhịn được cất tiếng.

Hoắc Minh Vân nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, một ngọn lửa giận không tên liền xông thẳng lên đầu: "Cậu còn hỏi vì sao tớ tới đây à? Đỗ Minh Nguyệt, có phải cậu thèm đòn hay không?"

Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng này của Hoắc Minh Vân, không nín được bật cười: "Cậu ấy, sao tính tình vẫn nóng nảy như trước thế!"

Nói xong, trong mắt cô lại rưng rưng nước mắt.

Cô sao không nhớ Hoắc Minh Vân, chỉ là sau khi trở về, cô cũng không biết nên giải thích với bọn họ thế nào.

Hoắc Minh Vân cũng không khỏi nghẹn ngào, sau đó buông Đỗ Thanh Vy ra, đi về phía Đỗ Minh Nguyệt.

"Mấy năm nay cậu đi đâu? Chẳng nói cho ai cả, có biết tớ lo cỡ nào không? Cậu biết không, Trương Vân Thành còn suýt nữa thì đánh nhau với Lâm Hoàng Phong!"

Trương Vân Thành và Lâm Hoàng Phong đánh nhau? Chuyện này cô không hề biết.

"Cậu nói gì? Vân Thành tìm Lâm Hoàng Phong?" Đỗ Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Hoắc Minh Vân nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng rất rầu rĩ, cô yêu Trương Vân Thành, nhưng cô biết trong lòng Trương Vân Thành chỉ có Minh Nguyệt thôi.

Thế nhưng Minh Nguyệt lại là bạn tốt nhất của mình, cô thật sự không biết nên làm thế nào!

Cô gật đầu, sau đó kể lại chuyện đó: "Mấy ngày cậu đi, Lâm Hoàng Phong đã cực kỳ sụp đổ, sau đó Vân Thành biết được việc này, liền đi tìm Lâm Hoàng Phong, không biết hai người làm sao lại thành đánh nhau luôn."

Nhất định Trương Vân Thành cho là Lâm Hoàng Phong đã làm gì đó cho nên Đỗ Minh Nguyệt mới rời đi.

Cô đột nhiên có chút hâm mộ Đỗ Minh Nguyệt, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nếu như Minh Nguyệt không kết hôn với Lâm Hoàng Phong thì cô sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.

"Chuyện này, sao tớ không nghe nói tới?"

Hoắc Minh Vân chớp chớp mắt: "Có thể làm vì, anh ấy không muốn để cậu phải lo lắng, thôi đừng nói mấy cái này nữa, năm năm qua cậu đi đâu?"

Đang nói chuyện, Từ Lâm đi xuống cầu thang, cậu bé vừa tắm xong, trên tóc vẫn còn ướt nước, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.

"Cô Nguyệt ơi, cháu không thấy máy sấy."

Hoắc Minh Vân nhìn đứa bé trước mặt không có một điểm giống Lâm Hoàng Phong.

"Đứa bé này là ai? Minh Nguyệt, cậu sẽ không cắm sừng Lâm Hoàng Phong đấy chứ..."

"Cái gì đấy trời!" Đỗ Minh Nguyệt quay đầu trừng cô ấy một cái.

Hoắc Minh Vân lập tức ngậm miệng, sau đó liền thấy Đỗ Minh Nguyệt dẫn Từ Lâm đi lên.

Đỗ Thanh Vy ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt tò mò hỏi: "Chị thực sự là bạn của mẹ ạ?"

Hoắc Minh Vân đi tới bên cạnh cô bé, xoa đầu nhỏ của cô bé: "Đúng vậy, em không nhìn ra sao?"

Đỗ Thanh Vy lắc đầu, dáng vẻ thành thật: "Không nhìn ra!"

Hoắc Minh Vân: "..."

Cô hít sâu một hơi, quyết định không so đo với trẻ nhỏ.

"Vậy chị ơi, trước kia mẹ là người thế nào?" Đỗ Thanh Vy quay đầu, vẻ mặt đáng yêu.

Nhìn đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai nỡ từ chối chứ?

"Minh Nguyệt à, ừm... rất trầm ổn, đa phần đều là chị tương đối ồn ào!" Hoắc Minh Vân dịu dàng nói.

Đỗ Thanh Vy nhìn ra được quan hệ của chị gái này với mẹ không tệ, xem ra là bạn tốt, cô bé cũng có thể đối xử với chị gái này tốt một chút.

"Vậy chị ơi, ba và mẹ thế nào lại ở bên nhau ạ?"

Cánh tay mập mạp của Đỗ Thanh Vy chống lấy cái cằm nhỏ của mình, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Hoắc Minh Vân.

hm cũng đã nghe nói về chuyện của Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt, nhưng trước mặt trẻ con, cô không muốn ăn ngay nói thật.

"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là yêu nhau rồi!" Hoắc Minh Vân phát hiện, mình đúng là có chút không đối phó được với trẻ nhỏ.

"Vậy đã yêu nhau, sao ba còn muốn cho những ngườ phụ nữ khác sinh con cho mình?" Đỗ Thanh Vy vừa rồi còn ngây thơ đáng yêu, bây giờ lập tức nghiêm mặt hóa thành dáng vẻ của oán phụ.

Lúc này Hoắc Minh Vân mới biết trong lòng đứa trẻ này nghĩ gì, hẳn là chuyện của Trần Như Ngọc, dù sao lúc cô biết được tin này cũng vô cùng kinh ngạc.

"Chị cảm thấy, ba của em hẳn là rất thích mẹ em, nhưng ba của em ưu tú như vậy, nhất định sẽ có nhiều người phụ nữ khác muốn cướp, kết quả bọn họ không giành được, thì bắt đầu sử dụng thủ đoạn khác."

Hoắc Minh Vân cố gắng nói chuyện này đơn giản một chút, cũng không biết Đỗ Thanh Vy đã nghe rõ ràng chưa.

Cô bé ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa ngốc vừa đáng yêu: "Chị nói là ba bị dì xấu xa quấn lấy?"

Khóe miệng Hoắc Minh Vân giật giật: "Xem như là thế đi."

Ông trời ơi, nhưng chóng phái một người đến giải cứu cô đi!

Cô thật sự sợ nếu đứa bé này lại hỏi thêm một vài vấn đề kỳ quái, đến lúc đó cô sẽ không biết trả lời thế nào.

Có điều Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng đi xuống.

Đỗ Thanh Vy nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt thì chuẩn bị chạy, kết quả lại bị Đỗ Minh Nguyệt gọi lại.

"Đỗ Thanh Vy, nếu con chạy, hôm nay mẹ sẽ nhốt con ở ngoài, mẹ nói được làm được đấy!"

Đỗ Thanh Vy nghe xong lập tức không dám chạy trốn nữa, quay người lại, ra vẻ tủi thân.

"Con biết mọi người không cần con nữa mà, hừ!"

Đỗ Minh Nguyệt có chút đau đầu, không biết đứa nhỏ này lại khó chịu cái gì nữa.

"Thanh Vy ngoan, đi tắm rửa đi, con phải đi ngủ rồi."


Mặc dù Đỗ Thanh Vy rất không vui, nhưng cô bé vẫn sợ dáng vẻ giận dữ của mẹ.


"Vâng, con biết rồi ạ."


Cô bé nói xong thì liền làm một bộ dáng nhân sinh không còn gì luyến tiếc, đi lên cầu thang.


Chọc đến Hoắc Minh Vân không thể nín được cười, cô nhóc này, so là đáng yêu thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK