Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Đỗ Minh Nguyệt mà Lâm Mộc Giai không khỏi che miệng bật cười, "Minh Nguyệt, dáng vẻ bao che lấp liếm của cháu có phần hơi quá trớn rồi đó!"
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới nhận thấy mình đã bị rơi vào bẫy của dì rồi, vậy là câm nín không nói gì thêm nữa.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ của cô thì không kìm được kéo cô ôm vào lòng, “Dì, dì đừng trêu chọc cô ấy nữa!”
Lâm Mộc Giai thấy vậy thì lập tức vội vàng nói mấy tiếng: “Được rồi, được rồi, dì không nói nữa, hai người các con ấy à, đúng thật là ân ái quá thể quá đáng!”
Sau đó Hoàng Thành Trung cũng không thể nhìn tiếp được nữa, liền nói, “Này này này, hai người cũng đủ rồi đấy, loại chó độc thân như tôi ngồi ăn cơm chó của hai người nãy giờ cũng sắp no đến nơi rồi đấy.”
Lâm Mộc Giai vừa nghe anh ta nói như vậy thì lập tức liếc anh ta một cái, rồi nói, “Còn cả đám oanh oanh yến yến xung quanh con nữa, nhanh chóng tìm một người trong số đó đi!”
Hoàng Thành Trung nghe vậy thì xua xua tay, “Không được, không được, anh trai con mà biết nhất định sẽ đánh chết con mất!”
Hoàng Hạo Trạch ngồi bên cạnh nhướng mày, “Cậu cũng biết thế là tốt rồi!”
Trong khoảng thời gian này, Lâm Mộc Giai vẫn luôn tích cực chuốc cho Đỗ Minh Nguyệt uống thật nhiều rượu, còn tửu lượng của Đỗ Minh Nguyệt vốn dĩ đã rất kém, cô vừa uống được vài ly đã bắt đầu có chút say rồi.
Lúc này Lâm Mộc Giai mới ném cho Lâm Hoàng Phong một ánh mắt, hàm ý là tiếp theo đây phải xem bản lĩnh của anh rồi!
Lúc tàn tiệc, mọi người rời đi thì Đỗ Minh Nguyệt đã say đến mức bước đi cũng không vững nữa rồi, vừa bước đi xiêu vẹo vừa không ngừng gọi tên của Lâm Hoàng Phong.
“Hoàng Phong, Hoàng Phong! Anh đâu rồi?”
Lâm Hoàng Phong mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều, anh thật sự chẳng biết làm sao với cô vợ nhỏ của anh nữa, cái cô bé này lại như thế nữa rồi.
Anh ôm hai má của cô lên để cô ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng nói: “Anh ở đây mà!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe thấy giọng nói của anh liền đứng thẳng dậy.
“Ôm em, em muốn anh ôm em!”
Lâm Mộc Giai nhìn thấy một màn trước mắt thì không thể không trợn tròn cả hai mắt, ngạc nhiên nói: “Không phải chứ, Minh Nguyệt cứ uống say vào là cởi mở đến như vậy sao?”
Lâm Hoàng Phong nghe thấy Lâm Mộc Giai nói vậy thì cũng không đáp lại cô ấy mà chỉ nhẹ nhàng ôm Đỗ Minh Nguyệt vào lòng, dịu dàng an ủi cô: “Được rồi, anh ôm em, chúng ta về nhà nhé, có được không nào?”
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ một hồi sau đó gật đầu thật mạnh, “Ừ ừ, được rồi, chúng ta về nhà thôi!”
Dáng vẻ đó của cô trông giống như một đứa trẻ vậy, không khỏi làm người khác cảm thấy cô rất đáng yêu.
Lâm Mộc Giai không ngờ tới cháu trai mình bình thường lạnh nhạt với tất cả mọi thứ mà nay đứng trước mặt cô bé này lại có thể dịu dàng đến như vậy, hơn nữa ngay cả khi thấy dáng vẻ cởi mở của Đỗ Minh Nguyệt, thì sắc mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, rõ ràng là đã quá quen với chuyện này rồi.
Bà ấy sờ sờ cằm, đúng là không đơn giản chút nào đâu, thế mà đứa cháu trai này của bà ấy lại gian manh đến như vậy.
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt liền được anh dỗ dành để cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, Lâm Mộc Giai đứng ngoài nhìn thấy một màn này thì khóe miệng không khỏi co rút, đưa tay ra cho anh một cái “like” nể phục!
Đỗ Minh Nguyệt uống rượu xong liền quậy phá không ngừng, làm thế nào cũng không chịu ngồi im, cuối cùng Lâm Hoàng Phong cũng chẳng còn cách nào khác, anh chỉ đành dừng xe bên đường.
“Nếu như em còn tiếp tục quậy phá nữa thì khi về đến nhà đừng trách anh xử lý em!”
Ai mà biết được Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe anh nói vậy thì chưa gì mắt cô đã rưng rưng, trong hốc mắt toàn là nước mắt chỉ chực trào ra.
“Hu hu hu, anh chỉ biết ức hiếp em thôi, lúc nào anh cũng chỉ biết ức hiếp em thôi, má Ngô còn bảo em nhanh chóng sinh con cho anh nữa đó, anh có còn muốn có con nữa không hả? Anh có muốn nữa không?”
Cô đang túm lấy tay áo của anh, đột nhiên liền ra sức lắc thật mạnh.
Lâm Hoàng Phong bị mấy câu nói của cô làm cho tức đến mức phải bật cười, tuy rằng anh đã biết sau khi cô uống say sẽ quậy phá, nói linh tinh nhưng lại không ngờ đến dáng vẻ say rượu của cô thế mà lại đáng yêu như vậy.
Cô lúc này so với lúc bình thường thật sự khác nhau một trời một vực.
Anh nắm lấy tay cô, nhìn đôi mắt say đến chếnh choáng, mơ màng híp lại của cô mà anh cũng có cảm giác anh sắp say đến nơi rồi.
“Muốn, chỉ cần là con của em thì anh đều muốn hết, Minh Nguyệt, em có yêu anh không?”
Lâm Hoàng Phong cũng không biết tại sao anh lại muốn hỏi câu này, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, thấp thỏm, anh sợ đáp án mà mình nhận được sẽ làm anh thất vọng.
Đỗ Minh Nguyệt chu miệng sau đó vô cùng nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của anh.
“Em yêu anh mà, Lâm Hoàng Phong, em thích anh lắm, em thích anh nhất trên đời này!”
Giọng nói của cô càng nói càng to, như thể cô đang phát tiết ra vậy, cô muốn mang toàn bộ những lời mà cô đã giấu kín trong lòng trút hết ra ngoài, muốn nói ra cho anh biết.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy vậy thì ngẩn ra một hồi rồi sau đó liền vui mừng như điên như cuồng.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn định nói thêm gì đó nhưng Lâm Hoàng Phong đã không kìm được mà hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Nụ hôn đó rất mạnh mẽ nhưng lại mang theo một chút dè dặt, cẩn thận dường như anh đang sợ mình sẽ dọa cô chạy đi mất vậy.
Hàng lông mi của Đỗ Minh Nguyệt hơi run lên, cô mở to mắt nhìn anh, trong ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả một biển sao trời vậy.
Lâm Hoàng Phong thấy cô vẫn luôn nhìn anh, như thể đang nghĩ anh là một người xấu vậy.
Anh khẽ bật cười, sau đó anh đưa tay che mắt cô lại, không khỏi có chút thở gấp.
“Đừng nhìn anh như thế, em cứ làm như anh đang ức hiếp em vậy!”
Đỗ Minh Nguyệt cười nhăn nhở rồi ôm chặt lấy anh.
“Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Phong, anh có thích em không?”
Cô mở to mắt, ánh mắt trong sáng và đơn thuần, không có một chút tạp niệm nào.
Thấy cô nói như vậy, anh liền dùng sức ôm cô thật chặt, khẽ cắn vào vành tai của cô rồi nói: “Anh cũng yêu em, cô gái ngốc này!”
Nếu như anh không yêu cô thì sao có thể vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nếu không yêu cô thì sao có thể lo lắng không yên lúc vừa biết cô xảy ra chuyện chứ?
Thế mà cô gái ngốc nghếch này lại vẫn không biết gì hết, vẫn luôn lúc nóng lúc lạnh với anh làm cho anh cảm thấy rất sợ hãi, sợ người phụ nữ này sẽ lén lút rời xa anh!
Vì thế cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng đều muốn có cô, muốn có được thể xác của cô, lại càng muốn có được trái tim của cô.
Lúc về đến biệt thự thì Đỗ Minh Nguyệt đã ngủ say ngáy khò khò rồi, cô hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cô như vậy thì không biết phải làm sao, cái cô bé nhỏ này giày vò anh xong rồi lại ngủ mất, quả thật là anh chẳng biết phải làm gì với cô nữa.
Má Ngô nhìn hai má của Đỗ Minh Nguyệt ửng hồng thì không khỏi lo lắng hỏi: “Cậu chủ, mợ chủ làm sao vậy?”
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô mà không khỏi mỉm cười cưng chiều.
“Chỉ là bị dì ép uống nhiều rượu quá nên bây giờ bị say thôi!”
Má Ngô nghe thấy vậy thì mới yên tâm được phần nào, bà ấy còn tưởng rằng mợ trẻ xảy ra chuyện gì nữa chứ!
Lâm Hoàng Phong ôm cô đặt lên giường rồi đưa tay vuốt mấy sợi tóc rơi trên má của cô làm lộ ra gương mặt trắng nõn.
Anh bật cười, đầu ngón tay vuốt ve bên má của cô rồi nói, “Hôm nay tạm tha cho em trước!”
Nói xong rồi liền tự mình vào phòng tắm xối nước lạnh.
Ngày hôm sau, lúc Đỗ Minh Nguyệt tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ, cô day day trán, trong lòng thầm nghĩ hôm qua cô lại uống say nữa rồi.
Còn đối với sự việc phát sinh ngày hôm qua cô cũng không nhớ được nhiều, vả lại vốn dĩ cô cũng không cố ý nhớ lại nên cứ như vậy mà bỏ qua.
Những ngày tháng sau đó của Hồ Đức Huy cũng không mấy vui vẻ, bởi vì xảy ra chuyện đó nên thái độ của Đỗ Chính Lâm đối với anh ta cũng trở nên không tốt.
Rất nhiều hợp đồng hợp tác của tập đoàn Đỗ Thị bị hủy bỏ cũng chính vì chuyện của Hồ Đức Huy.
Việc này khiến cho Đỗ Chính Lâm tức giận đến mức chết đi sống lại, ngay cả Đỗ Thùy Linh cũng không muốn nhìn thấy anh ta. Đối với cô ta mà nói thì Hồ Đức Huy chính là hung thủ giết hại con của cô ta.
Trong khoảng thời gian này Chủ tịch Thành phố cũng không ngừng chèn ép tập đoàn Đỗ Thị làm cho địa vị của anh ta trong giới liền tụt dốc không phanh.
Dưới tình thế bất lực này, Hồ Đức Huy chỉ có thể đến tìm Đỗ Thùy Linh, hy vọng cô ta nói tốt cho anh ta vài lời ở trước mặt Đỗ Chính Lâm.
Mấy ngày nay Hồ Đức Huy vẫn luôn ở bên cạnh Đỗ Thùy Linh, tuy rằng cô ta không muốn nhìn thấy anh ta nhưng hai người bọn họ vừa mới kết hôn, cũng không thể ly hôn ngay được.
Hơn nữa quả thực việc này là lỗi của anh ta, chỉ cần dỗ dành cô ta cẩn thận thì vẫn còn có thể dỗ cho cô ta hết giận.
“Thùy Linh, rốt cuộc em còn muốn giận anh đến khi nào nữa, anh đã biết lỗi rồi mà, em tha thứ cho anh có được không?” Hồ Đức Huy làm ra vẻ vô cùng ấm ức.
Đỗ Thùy Linh không muốn nhìn thấy anh ta nên đưa tay chỉ thẳng ra cửa, “Anh cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”