“Chị Serena à, chị không sao chứ!”
Serena tức giận đẩy cô ấy ra, tự mình ngồi dậy.
“Tôi còn tưởng là ai hóa ra là mấy con chó ngoan của tập đoàn Lâm Thị.
Dư Hồng Thu nghe xong muốn dạy cho cô ta một bài học nhưng bị Thúy Hân ngăn lại.
“Đừng cãi nhau với đứa IQ thấp hơn mình sẽ kéo trí thông minh của cậu giảm xuống đấy.”
“Cô nói ai IQ thấp hả?” Serena trợn mắt nhìn người phụ nữ kia.
“Ai lên tiếng thì là người đó.” Thúy Hân nhíu mày đáp.
“Cô đừng quên tập đoàn Lâm Thị mấy người vừa thua dưới tay tôi, chó nhà có tang mà dám ở đây sủa bậy à!”
“Vâng! Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi là kẻ thua cuộc nhưng vậy thì sao, một người mẫu quốc tế lại chỉ hơn đối thủ một phiếu bầu mà không biết xấu hổ đứng đây nói chúng tôi đấy cơ.”
Không hổ là người đứng đầu - Thúy Hân, lời nói của cô ấy khiến cho sắc mặt Serena tái nhợt, há hốc mồm nói không nên lời.
Đương nhiên, Thúy Hân cũng không dễ dàng tha cho cô ta.
“Đúng rồi, tôi nhớ bây giờ trên mạng có một đoạn video, hình như là về người mẫu quốc tế nào đó, vì muốn chiến thắng cuộc thi mà không từ thủ đoạn cắt hư giày đối thủ. Tin tức này thật chấn động lòng người mà!”
“Hừ, không có lửa làm sao có khói. Cô cho rằng chỉ như vậy là có thể quật ngã tôi à?”
Serena biết nó chứ nhưng cái video đó chẳng thể uy hiếp nổi cô ta.
Tuy vậy, trợ lý nhỏ đứng bên cạnh cô ta lại run lẩy bẩy, trán lấm tấm mồ hôi.
Cô ta siết chặt chiếc túi, vẻ mặt căng thẳng.
“Thật sao? Vậy mà tôi nghe nói có thêm tin mới, có vẻ là có bước đột phá ấy. Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.”
Serena nghe cô ấy nói vậy, không nghĩ ngợi nhiều mà tát trợ lý nhỏ một bạt tay.
“Có phải cô kể cho người ta nghe không hả?”
Trợ lý nhỏ giật mình, sau đó quỳ xuống khóc: “Chị Serena ơi, em không cố ý đâu, là do bọn họ uy hiếp em nên em đành kể hết mọi chuyện.”
Serena ngạc nhiên tựa như không ngờ rằng cô ấy lại bán đứng mình.
Tất cả lửa giận trút xuống người trợ lý kia: “Cái đồ phản bội, cô ăn của tôi, mặc của tôi mà dám đứng núi này trông núi nọ hả?”
Trợ lý nhỏ vội lắc đầu: “Em không có, là do em không còn con đường nào nữa chị Serena ơi, xin chị tha lỗi cho em!”
“Tha cho cô? Bộ tôi bị điên rồi sao?”
Tính tình Serena nóng nảy nên không thể chịu đựng việc người khác phản bội mình. Chẳng mấy chốc, hai người họ xông vào đánh nhau.
Thúy Hân đứng xem phim, cô ấy cười khinh rồi lấy điện thoại quay.
Dư Hồng Thu cảm thấy ánh mắt của Thúy Hân quá đáng sợ, không ra mặt mà chỉ nói vài câu ngắn ngủi.
Dư Hồng Thu dường như thấy dáng vẻ của Thúy Hân hơi giống chị Trần.
Quả nhiên ở chung lâu ngày với chị Trần đã học được tính xấu của chị ấy.
Hoàng Uyên che mặt nhìn tình huống này, hiển nhiên trợ lý nhỏ kia nào phải đối thủ của Serena.
Cô ấy kéo ống tay áo của Thúy Hân, dịu dàng nói: “Nếu còn tiếp tục thì sợ sẽ xảy ra chuyện mất.”
Thúy Hân im lặng một lúc, cảm thấy cô ấy nói cũng phải, cô ấy không phải Serena nên chẳng độc ác bằng cô ta.
“Đi thôi, mau gọi bảo vệ. Yên tâm đi, cô trợ lý nhỏ kia sẽ chưa chết đâu. Dám đụng vào người chúng ta thì phải trả giá chứ.”
Cô ấy nói chuyện này, trong video cũng chỉ có cô ta mắng trợ lý nhỏ của mình.
Xem ra Thúy Hân vẫn biết bao che khuyết điểm.
Gọi bảo vệ tới, Thúy Hân cũng quay lại hết cảnh tượng này.
Serena quá ngu ngốc, không biết che giấu bản thân nhưng nhờ tính tình này mà cô ấy có thể nắm đằng chuôi cô ta.
Muốn trách thì trách cô ta chọc nhầm người.
Sau đó, mọi người trở lại phòng ăn. Mặt Hoàng Uyên sưng phồng, Tiêu Hồng Quang tinh mắt liền nhận ra gương mặt cô ấy hơi kì lạ.
“Mặt của cô sao vậy?” Anh ta cau mày lo lắng hỏi.
Hoàng Uyên không muốn kể chuyện vừa xảy ra cho anh ta biết nhưng Dư Hồng Thu như máy phát thanh kể hết mọi thứ.
Khi nghe Hoàng Uyên bị Serena tát, anh ta hoàn toàn muốn tìm cô ta tính sổ.
Song, may mắn bị Dư Hồng Thu cản lại rồi kể tiếp câu chuyện.
Tiêu Hồng Quang bất ngờ, anh ta cảm thấy mình có đi cũng vô ích!
Thúy Hân lấy được chứng cứ đưa cho chị Trần xem. Chị Trần nhận lấy rồi gọi cho Lâm Hoàng Phong.
“Thưa chủ tịch Phong, tôi có hồ sơ muốn gửi cho anh xem!
Bây giờ Lâm Hoàng Phong bận sứt đầu mẻ trán tìm cách giải quyết, ban giám đốc bên kia luôn than trách anh song, anh vẫn chưa có cách xử lí.
Vừa hay nhận được cuộc gọi của chị Trần, nghe cô ấy nói thì có vẻ đây là tình báo cho mình.
Anh trầm giọng trả lời rồi ngắt máy.
Chẳng bao lâu sau, trong hòm thư có thư gửi tới. Lâm Hoàng Phong mở ra xem thì lông mày dần nhíu chặt.
Nhưng không thể không nói, thư này tới rất đúng lúc.
Vừa vặn không có cách đối phó với tập đoàn Viên Thị thì nay đã có vật này.
Lâm Hoàng Phong lưu video lại, anh mím môi, xem ra đã đến lúc tặng cho bọn họ một món quà lớn.
Quả nhiên qua ngày hôm sau, tin tức giật gân Serena vì để thắng cuộc thi mà không từ thủ đoạn xuất hiện trên mọi mặt trận.
Chắng mấy chốc, Facebook bị oanh tạc. Viên Quân Minh còn chưa tỉnh ngủ đã bị mẹ của mình đánh thức.
“Con trai à, cái cô Serena gì đó có phải người mẫu trực thuộc công ty của con không hả, con mau nhìn nè, đã xảy ra chuyện mất rồi!”
Viên Quân Minh với vẻ mặt ngái ngủ trả lời: “Sao vậy mẹ!”
Bà Viên nóng nảy, bất chấp tất cả đưa điện thoại cho anh ta xem.
“Con còn ngủ nữa à, con mau đọc tin này đi!”
Viên Quân Minh mở to mắt đọc lướt qua nhưng rồi anh ta trở nên tỉnh táo hẳn.
“Cái này là sao?”
Bà Viên gấp gáp nói: “Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai, con mau xử lí chuyện này đi.”
Serena hoàn toàn không dám ra ngoài, bây giờ điện thoại cô ta liên tục có người gọi như đòi mạng.
Vốn cư dân mạng chỉ xem đây là vu oan giá họa, dù sao ánh sáng không tốt nên coi như cô ta có cầm giày thì chắc gì người cắt giày là cô ta chứ.
Hơn nữa, phần lớn cư dân mạng là fan hâm mộ của cô ta nên khi chuyện này được công bố thì tất cả như bùng nổ.
Tất cả đều mắng chửi cô ta, thậm chí những lời ác độc hơn cũng có, còn có người phát động cuộc tìm kiếm Serena.
Serena không dám ra ngoài, cô ta sợ bởi cô ta biết rõ bạo lực mạng nó kinh khủng nhường nào.
Huống chi, trợ lý của cô ta là kẻ phản bội nên không đáng tin chút nào.
Cô ta cũng chẳng dám gọi cho chị Lưu ở bên kia. Bây giờ, cô ta chính là kẻ tứ cố vô thân.