Thanh Vy dường như vô cùng tiếc nuối, cô bé kéo lấy tay áo của Yến Thanh Nhàn, không chịu để cho bà đi.
“Bà ngoại, bà không đi không được sao?” Trong đôi mắt to tròn của cô bé ngập tràn vẻ không nỡ.
Yến Thanh Nhàn nhìn dáng vẻ này của cô bé, trong lòng cũng xuất hiện vẻ không nỡ. Bà ngồi xổm xuống, sờ lên gò má của cô bé.
“Thanh Vy ngoan, cũng đâu phải bà ngoại trong quay về nữa đâu. Đợi đến khi Minh Tiêu lớn rồi thì bà sẽ quay lại thăm Thanh Vy. Cháu nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, biết chưa đó?”
Thanh Vy bĩu môi, rõ ràng cô bé không được vui. Nhưng cô bé vẫn gật đầu.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không nỡ, dáng vẻ này thật sự rất giống với con gái của cô.
Yến Thanh Nhàn hít một hơi sâu: “Đã là mẹ của mấy đứa trẻ rồi còn làm dáng vẻ như vậy, con không hề lớn hơn chút nào cả.”
“Nói thì dễ nghe lắm, mẹ bỏ lại con mà chạy đi. Rốt cuộc ai mới quá đáng chứ?” Đỗ Minh Nguyệt sụt sịt mũi.
Yến Thanh Nhàn cảm thấy buồn cười bởi dáng vẻ này của cô, cuối cùng bà vẫn ôm lấy cô.
“Có Hoàng Phong chăm sóc con nên mẹ rất yên tâm. Con nhớ có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho mẹ, mẹ vẫn là mẹ ruột của con.”
Đỗ Minh Vân nghe thấy lời nói này thì đã đủ rồi.
Trước khi Yến Thanh Nhàn rời đi, bà còn nói chuyển riêng với Lâm Hoàng Phong.
“Tôi rời đi thứ nhất là không muốn tăng thêm gánh nặng cho hai đứa, thứ hai là để cậu chăm sóc Minh Nguyệt thì tôi cũng rất yên tâm. Nhưng nếu như cậu dám ức hiếp con bé thì tôi có liều cái mạng già này cũng phải quay về để tìm cậu tính sổ!” Bà nói với giọng điệu rất mạnh mẽ.
Nét mặt của bà cũng rất nghiêm trọng giống như một con gà mái đang bảo vệ gà con vậy.
Xem ra bà rất yêu con gái của mình, nếu không sẽ không nói với giọng điệu như vậy.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Ánh mắt của anh rất kiên định, trong lời nói cũng không hề có vẻ do dự gì.
Yến Thanh Nhàn nhìn chằm chằm vào anh một lúc, dường như đang suy nghĩ xem có thể tin lời nói này không.
Thấy anh không hề có sơ hở nào, lúc này bà mới yên tâm.
“Đi thôi, nên lên máy bay rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt vỗ vai Minh Tiêu, dáng vẻ rất giống chị cả: “Minh Tiêu, em ở bên đó phải sống thật tốt nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại nói với chị.”
Khóe mắt Minh Tiêu ửng đỏ, rõ ràng cậu bé cũng rất không nỡ rời xa bọn họ.
“Chị Nguyệt, em biết rồi, Chị cũng phải sống thật tốt ở bên này, em sẽ còn quay trở lại.”
Lúc này Yến Thanh Nhàn đi đến: “Phải lên máy bay rồi.”
Minh Tiêu gật đầu, quay đầu nhìn bọn họ rồi mới đi đến cửa máy bay.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt rất đau khổ. Mặc dù cô biết sẽ còn gặp lại, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cô, Lâm Hoàng Phong ôm chầm lấy cô: “Cô bé ngốc này, đâu phải là không gặp lại nữa đâu.”
“Em biết chứ, nhưng vẫn rất buồn. Không biết bao giờ mới có lần gặp mặt tiếp theo.” Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào nói.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ này của cô, cuối cùng vẫn đau lòng mà ôm cô vào trong lòng.
“Cho phép em khóc trong lòng anh một lúc đấy.”
“Có thể chùi nước mắt nước mũi lên đó không?”
Lâm Hoàng Phong tối sầm mặt: “Không thể.”
Đỗ Minh Nguyệt bĩu môi: “Đồ nhỏ nhen!”
Bởi vì cuộc trò chuyện giữa hai người họ nên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Trên đường trở về, Thanh Vy ngủ trong lòng cô, hai đứa trẻ khác thì lại rất nghe lời.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãi. Có lẽ lần sau là lần đoàn tụ thật sự.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi đi, dường như tất cả rất bình yên. Nhưng bình yên như vậy lại giống như khoảng bình yên trước khi giông bão kéo đến.
Rất nhanh đã đến ngày lễ Giáng Sinh, vào ngày này tập đoàn Hoắc Thị tổ chức buổi gặp mặt.
Nghe nói lần này ông Hoắc rất dứt khoát, cho dù như thế nào cũng phải lựa chọn đối tượng cho Hoắc Minh Vân.
Hoắc Minh Vân không từ chối được, cho nên cô ta đến mời Trương Văn Thành.
“Coi như là lần cuối cùng tôi yêu cầu anh đi!”
Hoắc Minh Vân nói như vậy, giống như giây tiếp theo cô ta sẽ bật khóc.
Trương Văn Thành không từ chối mà đồng ý nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Hoắc Minh Vân nói chuyện này với Đỗ Minh Nguyệt, dường như cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bây giờ của cô ta.
Nhất định sẽ rất khó chịu, mà mình lại có thể may mắn như thế.
“Minh Nguyệt à, tớ không sao đâu, cậu không cần an ủi tớ và tớ cũng không cần an ủi. Tớ chỉ hơi đa cảm một chút mà thôi.”
“Tất cả mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Hoắc Minh Vân ở đầu dây bên kia đột nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng, mọi thứ sẽ tốt lên thôi. Cậu nhớ đến nhé!”
Đỗ Minh Nguyệt cúp điện thoại, cả người đều rất ấm ức. Lâm Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì ôm cô vào trong lòng mình.
“Sao vậy?” Lâm Hoàng Phong vén những sợi tóc vương vấn trên gò má cô ra sau tai.
Đỗ Minh Nguyệt rủ mắt xuống, sau đó nắm lấy tay của anh và khẽ nói: “Hoàng Phong à, có phải em đã quá hạnh phúc cho nên quên mất có đôi khi yêu một người cũng rất đau khổ không?”
Lâm Hoàng Phong hơi ngạc nhiên, anh ngẩng đầu hỏi: “Là chuyện của Hoắc Minh Vân sao?”
Đỗ Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh biết vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Lâm Hoàng Phong khẽ cười: “Anh không phải là kẻ ngốc nghếch!”
Ở bên cạnh cô, ngoại trừ Hoắc Minh Vân ra thì còn có ai sẽ vì chuyện tình cảm mà phiền não được. Nhưng e rằng người đàn ông đó mãi mãi sẽ không được như ý nguyện.
Đỗ Minh Nguyệt hít một hơi sâu: “Anh nói xem, tại sao Trương Văn Thành lại không thích Minh Vân nhỉ? Minh Vân tốt như vậy mà.”
Lâm Hoàng Phong biết cô đang lo lắng cho Hoắc Minh Vân, nhưng đôi khi cố gắng nỗ lực chưa chắc sẽ có hồi báo.
“Cô bé ngốc này, làm gì có ai nói rõ được chuyện tình cảm chứ.”
Huống hồ trong lòng người đàn ông đó vẫn còn nhung nhớ đến em, điều này càng khiến cho anh cảm thấy khó chịu!
Đỗ Minh Nguyệt biết đạo lý này, nhưng Minh Vân là bạn bè tốt của cô, cô thật sự rất khó chấp nhận được.
Vào ngày Giáng Sinh, nhà họ Hoắc tổ chức một vũ hội. Mặc dù là để lựa chọn đối tượng cho Hoắc Minh Vân, nhưng rất ít người biết chuyện này.
Ngày hôm đó Đỗ Minh Nguyệt tham dự với tư cách là bạn đồng hành nữ cùng với Lâm Hoàng Phong.
Cô mặc rất dày, không phải là vì cô sợ lạnh mà còn có một nguyên nhân khác. Đó là bởi vì Lâm Hoàng Phong không muốn cô lộ ra nhiều như vậy.
Cứ như vậy, cô vô tình mặc nhiều hơn.
Sau này đi đến các buổi tụ họp, nhìn thấy mọi người ăn mặc mát mẻ như vậy cô lại cảm thấy mình hơi kỳ quặc.
Trong buổi tụ họp, Hoắc Minh Vân buồn bã không vui cho đến khi Trương Văn Thành xuất hiện.
Lúc này trên gương mặt cô ta mới nở nụ cười. Từ trước đến nay ông Hoắc luôn đoán ý qua lời nói và sắc mặc, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô cháu gái nhà mình thì ông ta biết người đàn ông đó nhất định là người cô ta thích.
Không thể không nói Trương Văn Thành mặc bộ vest trông rất đẹp trai.
Đỗ Minh Nguyệt cầm miếng bánh ngọt và luôn nhìn chằm chằm vào Trương Văn Thành, trong lòng thầm nghĩ anh ta mặc bộ quần áo này rất hợp.
Lâm Hoàng Phong thấy ánh mắt cô luôn nhìn anh ta, vẻ mặt anh lập tức tối sầm lại.
Rõ ràng mình đẹp trai hơn gấp trăm lần người đàn ông đó, người phụ nữ này thật sự càng ngày càng to gan.
Anh chặn ánh mắt cô lại, cười híp mắt hỏi: “Có ngon như vậy sao?”