"Được rồi, hôm nay em gọi điện đến là vì có chuyện muốn nhờ anh!" Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, cúi đầu chọc cái gối trên giường.
"Ừm, em nói đi!"
Anh cũng sớm đoán được, nếu không có việc gì, cô cũng sẽ không gọi đến đây!
"Là thế này, Dư Hồng Thu nói các anh sắp có một buổi biểu diễn thời trang mùa đông, nhưng em không có thiếp mời, anh có thể giúp em được không?"
Buổi biểu diễn trang phục mùa đông? Tiêu Hồng Quang khi nãy hình như cũng có nhắc tới!
"Chuyện này sao?" Lâm Hoàng Phong tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ.
"Đúng vậy, em ở nhà chán muốn mọc nấm mốc luôn!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy mình cũng có thể ngửi thấy mùi nấm mốc trên người luôn rồi đây.”
"Em gọi cho Trình Tuấn Dương, cậu ta sẽ đưa em vào.”
"Oa, em biết anh tốt nhất mà, yêu anh nhất luôn..."
Nói xong, không chờ Lâm Hoàng Phong kịp phản ứng, cô ngắt máy luôn.
Lâm Hoàng Phong nghe tiếng vui vẻ của đầu bên kia, không khỏi bật cười: "Cô gái này, dám ngắt điện thoại của anh cũng chỉ có em!"
Trình Tuấn Dương gọi điện bảo cô tìm Dư Hồng Thu, gần tới giờ, cô ăn diện một phen rồi mới ra cửa.
Má Ngô nhìn thấy cô tuy mặc váy nhưng áo khoác phía trên vẫn rất dày.
Trong lòng không khỏi nở nụ cười, xem ra mợ chủ thật sự rất sợ lạnh!
"Mợ chủ, cô muốn ra ngoài sao, cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi!" Má Ngôn trêu chọc nói.
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt: "Hôm nay cháu cảm thấy thời tiết hôm nay khá ấm, cháu đi ra ngoài một chút.
Má Ngô nhìn trời bên ngoài, quả thật rất ấm.
"Thế cô đi đường cẩn thận!"
Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì gật đầu: "Cháu biết rồi má Ngô!"
Má Ngô nhìn dáng vẻ này của cô, trông như trẻ con vậy.
Đỗ Minh Nguyệt gọi ô tô đưa đi, cô lấy áo khoác quấn quanh người, dù có ánh mặt trời, nhưng cô vẫn thấy lạnh như cũ á!
Cô đi vào thì bị bảo vệ ngăn lại.
"Thưa cô, mời cô đưa thiếp mời ra!"
Đỗ Minh Nguyệt không có thiếp mời, nói thật có lỗi xong thì gọi điện cho Trình Tuấn Dương.
Nhưng gọi Trình Tuấn Dương không được, Đỗ Minh Nguyệt thấy hơi uể oải.
Cuối cùng cô nghĩ ngợi, quyết định gọi cho Dư Hồng Thu sẽ được hơn!
Nhưng chưa kịp gọi điện thoại, cô đã nghe thấy tiếng nói khiến cô chán ghét.
"A, đây không phải là Minh Nguyệt sao? Sao lại ở đây, không vào à?"
Giọng nói này không phải của ai khác mà chính là của Quân Lệ Chi khiến cô ghê tởm.
Cô quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ dịu dàng tươi cười: "Lát nữa tôi mới vào!"
Sau khi đánh giá cô ta một chút, cô phát hiện cô nàng này ăn mặc thật mát mẻ, bộ ngực kia hình như sắp không che nổi nữa.
Cô là con gái, nhìn còn muốn sờ hai cái, nói chi là những người đàn ông đi ngang qua.
Quân Lệ Chi cũng không rời đi sớm, đối với cô ta mà nói, đây là cơ hội tốt để đả kích Đỗ Minh Nguyệt.
"Ôi, sao tôi lại quên mất nhỉ, buổi biểu diễn thời trang lần này cần thiếp mời nhỉ? Người như cô sao có thiếp mời được?"
Đỗ Minh Nguyệt trợn tròn mắt, cô biết cô nàng này sẽ không buông tha cho mình dễ dàng mà!
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không cần thiếp mời!"
Đỗ Minh Nguyệt vẫn tươi cười như cũ nhưng trong lòng đã sớm muốn tát cho cô nàng trước mặt này mấy cái thật mạnh.
Hừ, không phải muốn nhìn tôi bị xấu mặt sao? Tôi đây sẽ không dễ dàng để cô thực hiện được mục đích đâu.
Nhưng trong mắt Quân Lệ Chi, tất cả chỉ giống như biện hộ.
"Sao lại không cần thiếp mời được, cô không cần thiệp mời thì giờ đi vào thử tôi xem nào!"
Huyệt thái dương của Đỗ Minh Nguyệt nhảy lên vài cái, sau đó lạnh lùng nói: "Quân Lệ Chi, tôi thấy cô muốn chế giễu tôi đúng không?"
Quân Lệ Chi che miệng nói: "Sao cô lại nghĩ thế chứ, dù sao trước kia chúng ta cũng là chị em tốt mà!"
"Đó là vì khi trước mắt tôi bị mù." Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu, tỏ vẻ không đáng kể: "Nhưng hiện giờ thì khác rồi, có thể phân biệt rất rõ đâu là người đâu là chó!"
"Cô..." Quân Lệ Chi hung tợn trừng cô: "Đỗ Minh Nguyệt, tôi nhìn xem giờ cô có thể mạnh miệng đến khi nào!"
Sau đó, chắc cô ta thấy mình như vậy rất mất phong độ, cho nên lập tức giơ tay vuốt tóc một cái.
"Đỗ Minh Nguyệt, cô tốt nhất vẫn nên biết rõ thân phận của mình cho tốt đi, gà rừng là gà rừng, bay lên lên cành trên cũng không biến thành phượng hoàng được!"
"A, nói ai là gà rừng vậy? Tôi thì lại thấy cô rất giống con gà đó!"
Giọng nói này Đỗ Minh Nguyệt rất quen, cô quay đầu quả nhiên là thấy Thúy Hân đang đứng cạnh chị Trần.
"Thúy Hân, chị Trần, hai người tới rồi sao?" Đỗ Minh Nguyệt vẻ mặt vui vẻ hỏi.
Chị Trần thở dài: "Thúy Hân biểu diễn chính ở đây nhưng lúc sau tính trẻ con tự nhiên bộc phát nên giờ mới đến!"
Thúy Hân thè lưỡi với Đỗ Minh Nguyệt: "Được rồi chị Trần, hiệu suất của em rất nhanh, không phải là chị không biết mà, với cả, em cũng không thích chen chúc trong phòng trang điểm với các cô ấy."
Chị Trần liếc nhìn cô ấy một cái: "Em thì lắm chuyện lắm!"
Quân Lệ Chi nhìn thấy ba người cứ thế mà trò chuyện, căn bản là coi cô ta như người vô hình, lập tức cáu đến mức mặt đỏ lên.
"Mấy người có ý gì đây, không nhìn thấy ở đây có người sao?" Quân Lệ Chi tức giận đến nghiến răng.
Thúy Hân quay đầu, nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Mọi người có nghe thấy có tiếng chó sủa không, ồn chết đi được!"
"Cô... Cô nói ai là chó?" Quân Lệ Chi tức giận quát.
Lúc này Thúy Hân lại quay đầu, giống như là đột nhiên phát hiện ra cô ta, vẻ mặt áy náy nói: "Ôi, ngại quá, không thấy cô rồi!"
Quân Lệ Chi thấy cô ấy như vậy, sắc mặt cũng không vui vẻ gì, ngược lại thêm tức giận: "Cô... Cô cố ý!"
Ai ngờ Thúy Hân lại thoải mái thừa nhận: "Ừm, đúng rồi á, tôi cố ý đấy!"
Lộ trừng mở to hai mắt, chắc là không nghĩ rằng cô ấy lại thừa nhận.
Thúy Hân nhìn dáng vẻ kia của cô ta chỉ thấy buồn cười, rôi sau đó đánh giá cô ta từ trên xuống một lần.
Cô ấy ôm cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ, chậc chậc vài tiếng, nói: "Cô nói xem bộ dạng này của cô không giống gà thì giống gì?"
Quân Lệ Chi khả năng là không nghĩ rằng miệng lưỡi của Thúy Hân lại ghê gớm vậy, trong lúc ngắn ngủi cũng không tìm được câu phản lại cô ấy nổi.
Chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn ba người, sắc mặt vô cùng khó đỡ.
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng thấy hơi cảm kích, cô thể khiến Thúy Hân vì mình mà ra tay, quả đúng là may mắn.
Đương nhiên, Thúy Hân còn chưa thấy đủ, lại nói tiếp: "Với lại, cô còn chẳng biết ai là người tổ chức buổi biểu diễn thời trang nhỉ, tôi thấy cô đừng bơm ngực nữa, bơm não đi!"
"Ha..."
Hai người Đỗ Minh Nguyệt và chị Trần trăm miệng một lời bật cười.
Thúy Hân liếc nhìn hai người một cái: "Sao nào? Tớ nói không đúng sao?"
Chị Trần nào dám phản đối cô ấy, vội vàng đồng ý nói: "Đúng đúng đúng, em nói gì cũng đúng, bà cô của chị ạ, chúng ta mau vào thôi!"
Giờ mà không vào thì thợ trang điểm sẽ sốt ruột chết mất!