"Tan việc rồi?" Bà cụ Tề cười ha hả hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Đúng vậy, sao bà lại tới nữa? Chúng cháu có thể tự đi mà."
Bà cụ phất phất tay: "Không có sao, chẳng qua bà cũng không có việc gì để làm nên tiện đường đến đón cháu thôi. Đúng rồi, bà đưa quần áo chuẩn bị trước đến cho các cháu đây. Cũng biết chắc hai đứa sẽ không thay đồ mà!"
Khóe mặt Đỗ Minh Nguyệt giật một cái, bà cụ Tề này thật đúng là chuẩn bị chu đáo, sợ cô chạy như vậy?
"Cảm ơn bà ạ. Bà chuẩn bị thật chu đáo, cháu với Nguyệt rất thích." Hoắc Minh Vân đi tới, nắm tay của bà cụ Tề.
Bà cụ Tề bị những lời này của cô ấy làm cho rất vui vẻ, xoay người đi về phía xe, nói: "Vậy đi thôi, bây giờ chúng ta liền lên đường!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cái xe đó, cuối cùng vẫn là thở dài, tất cả xong xuôi rồi, đành đi tới.
Đến mục tiêu, căn biệt thự kia nhìn rất sang trọng, Đỗ Minh Nguyệt cùng Hoắc Minh Vân đi xuống.
"Qua đây, dẫn hai cô ấy đi thay đồ đi. Hai người này là khách quý của tôi đó, không thể chậm trễ!" Bà cụ Tề nghiêm túc nói với một người làm.
Người làm kia gật đầu một cái, sau đó khom người một cái, hết sức cung kính: "Mời hai cô đi bên này ạ!"
Đỗ Minh Nguyệt cười một cái với bà cụ Tề, sau đó đi theo.
Bà cụ Tề nhìn bóng lưng của các cô, lúc này cháu trai mình cũng không thể tìm cớ gì nữa rồi đi!
Đỗ Minh Nguyệt bị dẫn tới trong một gian phòng, bên trong còn có mấy người phụ nữ khác ở trong. Lúc này Đỗ Minh Nguyệt cùng Hoắc Minh Vân cũng có chút hoang mang rồi.
Liếc nhìn nhau, cũng không biết đây là thế nào.
Người làm kia đột nhiên nói với Hoắc Minh Vân: "Thưa cô, cô đi theo tôi sang đây ạ!"
Hoắc Minh Vân sửng sốt một chút: "Ồ? Còn phân gian phòng sao?"
Người làm kia cười một tiếng: "Cái này là sắp xếp của bà chủ, tôi cũng chỉ biết làm theo thôi. Mong cô thông cảm!"
Hoắc Minh Vân nghe cô ấy nói như vậy, cũng chỉ có thể đi theo cô ấy sang chỗ khác.
Đỗ Minh Nguyệt vào trong, trong lòng có chút thấp thỏm, nhóm phụ nữ thấy cô, lập tức trở nên rất nhiệt tình.
"Nào nào nào, chúng ta thay quần áo trước!"
Nói xong, liền đẩy quần áo tới trước ngực cô, sau đó chỉ chỉ một căn phòng nhỏ trong đây.
Đỗ Minh Nguyệt đầu óc mơ hồ, chẳng qua chỉ là tiệc gia đình mà thôi, cũng không cần nhiều chuyện như vậy chứ?
Nhưng cô cũng không hỏi được cái gì, không thể làm gì khác hơn là cầm quần áo đi vào thay.
Qua năm phút, Đỗ Minh Nguyệt đi ra.
"Trời, cô mặc vào cũng quá xinh đẹp rồi đó?"
"Màu trắng rất thích hợp với cô."
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo trên người mình có chút ngượng ngùng. Bộ đồ này thật sự rất đẹp mắt, hơn nữa rất hợp với cô, giống như là may theo số đo dành riêng cho cô vậy.
Lúc này, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt lại là áy náy với bà cụ Tề kia.
"Tốt rồi chị em, chúng ta động thủ đi!"
Hai cô gái xa lạ kia nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía cô.
Đỗ Minh Nguyệt không biết các cô ấy muốn làm gì, nhưng cái ánh mắt kia, giống như là thấy được một con mồi vậy.
Cô lui về phía sau mấy bước, che kín ngực mình.
"Các cô muốn làm gì? Chớ làm loạn đó!"
Nhưng mà hai người kia không quan tâm đến cô, thẳng tay kéo ấn cô xuống ghế.
Hoắc Minh Vân đã thay quần áo xong. Bộ đồ này mặc lên người cô ấy có hơi nhỏ, vì thế Hoắc Minh Vân luôn phải hóp bụng!
Cô ấy tìm bóng người của Đỗ Minh Nguyệt ở khắp nơi, nhưng làm sao cũng không nhìn thấy.
Cuối cùng vẫn là hỏi người làm dẫn cô ấy đi kia.
"Cô bạn tên Nguyệt của tôi ở đâu rồi?" Hoắc Minh Vân hỏi.
Người làm kia suy nghĩ một chút, nói: "Phu nhân nói bà sẽ đưa cô Nguyệt tới ạ, cho nên cô không cần phải lo lắng!"
Hoắc Minh Vân gật đầu một cái, xem ra bà cụ này thật sự thích Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn mình trong gương, có chút không thể tin, đây thật là cô sao? Làm sao cảm giác khác biệt lớn như vậy?
"Các người làm như vậy, có tính là lừa gạt hay không?" Đỗ Minh Nguyệt ngây ngô sợ run hỏi.
Hai người kia cười lên: "Đây chính là hình dáng đẹp nhất của cô, làm sao có thể là gạt người đâu."
Đỗ Minh Nguyệt bấy giờ mới phản ứng được, bà cụ Tề này rốt cuộc là có ý gì đây?
Rất nhanh, cửa liền mở ra, bà cụ Tề đi tới, nhìn hình dáng cô, rất hài lòng.
"Bà cũng biết cháu là một viên minh châu! Đi thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chung quanh, đứng lên: "Bạn của cháu đâu?"
Bà cụ Tề cười một tiếng: "Bạn của cháu đã đến hội trường trước rồi."
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, bà cụ Tề đi tới, kéo lại tay cô.
"Được rồi, được rồi, chút nữa là có thể gặp cô ấy rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt chỉ như vậy liền bị bà cụ Tề kéo đi, tại sao cô có cảm giác rơi vào ổ sói thế này?
Thật ra thì bữa tiệc này, vốn cũng không phải là tiệc gia đình giống như bà cụ nói. Cô đi theo bà cụ Tề lên nấc thang, chỉ cảm thấy mọi ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn cô, cái này làm cho cô rất không thoải mái.
Hoắc Minh Vân thấy Đỗ Minh Nguyệt trên sân khấu, ngẩn cả người ra: "Trời ạ trời ạ, đây là Nguyệt sao? Đẹp quá đi mất!"
Nói xong, cô ấy lập tức lấy điện thoại di động ra chụp.
Máy chụp được hình cô, rất xinh đẹp tự nhiên, giống như là thiên sứ rơi vào phàm trần vậy!
Những người đó thấy Nguyệt trong ánh mắt đều có chút nghi ngờ, dường như đều đang suy đoán cô là ai.
"Nghe nói bà cụ Tề chọn dâu cho cháu trai, không phải là thật đấy chứ?"
"Người phụ nữ này trông cũng rất đẹp. Nếu là ghép với Tổng Giám đốc Minh cũng có thể đấy chứ!"
Kim Ngọc Hân nhìn Đỗ Minh Nguyệt trên sân khấu, hơi siết chặt cái ly trong tay. Người phụ nữ kia là ai? Nhìn có vẻ rất quen với bà cụ Tề. Nhưng trước giờ chưa từng thấy qua người phụ nữ này!
Tề Minh vội vã chạy tới, nhìn người chủ trì cũng đã đứng trên sân khấu. Bà cụ Tề liếc mắt liền thấy được anh ta, vì vậy vẫy vẫy tay với anh ta.
"Minh!"
Đỗ Minh Nguyệt cùng Tề Minh hai người cùng nhau nhìn sang. Ánh mắt của hai người đụng nhau. Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ta cũng đang nhìn cô, không kiềm được cảm thấy lúng túng.
Cuối cùng vì phá tan sự lúng túng này, Đỗ Minh Nguyệt cười với anh ta một cái. Tề Minh cảm giác tim mình trong nháy mắt hẫng lại, sau đó trong đầu trống rỗng chỉ còn khuôn mặt của cô.
Mà Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ tới lời Lâm Hoàng Phong nói, bà cụ Tề gần đây đang làm mai cho cháu trai mình. Vậy há chẳng phải là mình bị nhắm trúng hay sao? Nhưng cô đã kết hôn rồi mà? Không được, cô nhất định phải nói rõ ràng cùng bà cụ Tề mới được.
Bà cụ Tề trong lòng rất hiểu, biết cái phản ứng này của cháu trai nhà mình là vừa ý người bên cạnh rồi. Bà ấy cũng biết, cháu trai mình với mình rất có cặp mắt tinh tường!
Bà ấy trộm cười, trong đầu đã suy nghĩ làm sao kết hợp hai người bọn họ.
"Minh, ngây ra đấy làm gì, mau tới đây đi!"
Kim Ngọc Hân cũng nhìn thấy phản ứng của Tề Minh. Trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ rất chính xác, cô ta có thể khẳng định, Tề Minh thích người phụ nữ này! Cô ta khó khăn lắm mới có thể ở gần với anh ta như vậy. Vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ thành công, không nghĩ tới bà cụ Tề căn bản không thích cô ta.