“Thế thì tốt, nếu vẽ không đẹp thì đừng trách anh!” Lâm Hoàng Phong vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Đỗ Minh Nguyệt cười rạng rỡ: “Sao thế được, Thanh Vy nhà chúng ta là thông minh nhất.”
Lâm Hoàng Phong nhìn cô cười, mặt bỗng trở nên đỏ bừng, Thanh Vy nhìn thấy thế liền thốt lên một tiếng.
Từ sau khi hai người biến mất vài ngày, quan hệ của họ đã có những bước nhảy vọt.
Hỏi hai người họ đã có chuyện gì xảy ra, hai người họ chắc chắn sẽ không nói, dường như có bí mật riêng.
Điều này khiến Thanh Vy có chút không vui, dường như cô bé đã bị đẩy ra ngoài rồi.
Thanh Vy ôm đầu và nhìn họ với nụ cười trên môi: “Bây giờ quan hệ của ba mẹ tốt thật đấy, có thể nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Mặc dù miệng cười nhưng cô bé luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu cô bé: “Con đừng có hành động gàn dở, đừng học theo ba con!”
Lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, có tiếng cạch cạch kèm theo giọng nói của ai đó.
“Anh làm sao cơ? Sao lại đừng học anh?”
Anh xem anh xem, giọng điệu này quả là giống nhau.
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại, cong môi: “Không có gì, anh nghe nhầm rồi!”
“Mẹ nói ba hành động gàn dở, còn bảo con đừng có học ba!”
Thanh Vy lè lưỡi, chạy một quãng dài mới nói câu này.
Lâm Hoàng Phong nheo mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt: “Có đúng không, Minh Nguyệt?”
Đỗ Minh Nguyệt cười đến đờ người, ánh mắt có chút né tránh: “Không có, em không có nói như vậy!”
“Mẹ nói dối!” Thanh Vy vẫn cứ liều lĩnh phá đám cô ấy.
Đỗ Minh Nguyệt hai thái dương đột nhiên nhảy lên, con nhóc này, có thấy cùi trỏ quay ra ngoài không hả?
Cô trừng mắt nhìn Lâm Hoàng Phong: “Anh không dạy bảo con gái của mình à?”
Lâm Hoàng Phong mỉm cười: “Anh nghĩ tính cách như vậy rất tốt.”
Đỗ Minh Nguyệt đành bỏ cuộc, mỗi khi thảo luận với anh về việc nuôi dạy con cái, cô luôn bị anh mồm năm miệng mười áp đảo.
Đối với Lâm Hoàng Phong mà nói, anh không muốn trẻ con có quá nhiều áp lực, trẻ con nên có một tuổi thơ hạnh phúc.
Vì thế anh mới luôn chiều chuộng chúng, hơn nữa bọn chúng cũng rất hiểu chuyện, không bao giờ gây phiền phức cho anh.
Lâm Hoàng Phong thản nhiên liếc nhìn cô, nhìn thấy tờ giấy trong tay cô liền hỏi: “Em đi đăng ký rồi à?”
Đỗ Minh Nguyệt phấn khởi gật đầu: “Vâng. Em không thể cứ mãi ở nhà, nếu không em sẽ đi làm.”
Lâm Hoàng Phong chưa cần nghĩ đã từ chối, nói: “Vớ vẩn!”
Đỗ Minh Nguyệt: “...”
Cô biết trước sẽ có kết quả như vậy, cô ngồi phịch xuống bàn, lẩm bẩm: “Em biết anh sẽ không cho em đi, vì thế em đã đăng ký học!”
“Đi đi, cái này anh không phản đối!”
Lâm Hoàng Phong cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cơ thể thấp thoáng bên trong càng khiến người ta thèm muốn.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm, sau đó nhớ ra việc đến bệnh viện, liền ngồi thẳng trở lại.
“Hoàng Phong, cái này!” Cô thì thầm gọi tên anh.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy liền quay đầu lại: “Sao thế?”
“Anh có quen biết một vài bác sĩ biết chăm sóc sức khỏe không? Em muốn điều dưỡng một chút!”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nói, không dám nhìn anh.
Khi nghe cô hỏi vậy, Lâm Hoàng Phong liền cau mày, lo lắng hỏi: “Sức khỏe của em làm sao?”
Đỗ Minh Nguyệt xua tay: “Không sao, không sao. Chỉ là em muốn có con, em cảm thấy nên điều dưỡng một chút sẽ tốt hơn.”
“Cũng không phải là chuyện xấu, phải không?”
Lâm Hoàng Phong nhìn cô, cảm thấy cô gái nhỏ này đang giấu anh điều gì đó.
Lâm Hoàng Phong nghiêm túc nói: “Em nói đúng, thực sự sức khỏe em khá yếu.”
Đỗ Minh Nguyệt thở phào, cũng xem là đã giấu được anh.
Mãi đến ngày hôm sau, Quân Lệ Chi mới biết lời Đỗ Thùy Linh nói là ý gì.
Lâm Hoàng Phong không biết đã lấy từ đâu ra những bức ảnh, rồi đăng chúng lên nhiều trang mạng.
Những bức ảnh này đều là những bức ảnh cỡ lớn, đều chụp khi cô ta cặp kè với những sếp lớn, vì một vài sở thích quái lạ nên đã chụp lại.
Mặt cô ta tái nhợt, mắt mở to: “Sao lại như vậy? Sao lại có những bức ảnh này?”
Không chỉ như vậy, người trên những tấm ảnh này đa số đều là người đã có gia đình.
Vì thế, từ sáng sớm ngoài cửa nhà cô ta đã có người tìm đến.
Cô ta không dám ra ngoài, điện thoại cũng không ngừng nhận được tin nhắn.
“Đồ khốn, cô dám dụ dỗ chồng của tôi, cô thật muốn chết hả?”
“Con hồ ly tinh này, mày thèm đàn ông đến phát điên rồi hả!”
Quân Lệ Chi nhìn những tin nhắn này liên tục cắn môi, trừ Lâm Hoàng Phong ra không ai có thể làm ra những chuyện như vậy.
Lúc này, cửa nhà cô ta đột nhiên có người đập mạnh.
“Tao biết mày ở trong đó, mày mau ra đây, đồ khốn nạn!”
“Dám làm không dám nhận sao? Không phải mày dám đi quyến rũ chồng người khác sao?”
Quân Lệ Chi không dám lên tiếng, cũng không dám đi ra ngoài, nếu bây giờ đi ra ngoài chắc chắn cô ta sẽ bị nhóm phụ nữ đó ăn tươi nuốt sống.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi trên sô pha xem điện thoại, trong lòng không chút đồng cảm.
Ngược lại, cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái!
Lâm Hoàng Phong bước xuống lầu, nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sô pha, xem điện thoại.
Anh đi xuống, ghé vào tai cô: “Em đang xem cái gì mà chăm chú thế?”
Đỗ Minh Nguyệt giật mình quay lại, môi cô khẽ chạm qua má anh.
“Dựa sát vào như vậy làm gì?” Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh.
Lâm Hoàng Phong cười mê mẩn, sau đó ngồi sang bên cạnh, cầm một lọn tóc cô, nghịch trong tay.
Thấy anh không nói gì, Đỗ Minh Nguyệt tự trách có lẽ không nên tức giận với anh!
Cô cầm điện thoại lên, giọng điệu nịnh nọt: “Anh làm cái này à?”
Ngoài chuyện này, còn có chuyện nhà họ Đỗ hôm qua nữa.
Cô sẽ không vì chuyện của nhà họ Đỗ mà cảm thấy xấu hổ. Đỗ Chính Lâm dám làm ra những chuyện như vậy thì nên biết rằng sẽ phải chịu hậu quả, là do ông ta tự làm tự chịu.
Những đau khổ ông ta đã gây ra cho mẹ con cô, cả đời này cô cũng không thể quên.
Lâm Hoàng Phong lướt qua tin tức, cong môi: “Thế nào? Minh Nguyệt sẽ thưởng cho anh chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt cười và trả lời: “Anh muốn thưởng thế nào?”
Giọng nói Lâm Hoàng Phong mãnh liệt: “Chỉ cần là của Minh Nguyệt thưởng, anh đều muốn.”
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì, hôm nay cho phép anh đưa em đến lớp học Yoga miễn phí được không?”
Nói xong, cô ranh mãnh nhìn anh: “Anh Phong, anh nghĩ sao về phần thưởng này?”
Lâm Hoàng Phong khịt mũi, cười thành tiếng: “Rất vinh hạnh!”
“Ồ …”
Đỗ Minh Nguyệt thích thú trước lời nói của anh, khúc khích cười!