Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 813

“Bác gái!” Hoắc trì Viễn mềm lòng muốn đi tới an ủi, nhưng lại nghĩ đến việc vì quá cung phụng dung túng bà cố tình gây sự, liền dừng bước lại.

Ưng Mẫn lặng lẽ đi đến cạnh anh, thông cảm nói:”Hoắc trì Viễn, khó cho anh rồi.”

“Anh có giải thích thế nào cũng không được. Anh thật sự mệt mỏi. Chưa bao giờ bác ấy làm khó anh như vậy..” Hoắc trì Viễn thống khổ nói.

“Anh muốn nói lý với một bệnh nhân tâm thần không khác gì đàn gảy tai trâu. Hoắc trì Viễn, kiên nhẫn!” Ưng Mẫn quan tâm khuyên nhủ.

“Ứng Mẫn, cảm ơn em đã khuyên bác gái giúp tôi!” Hoắc trì Viễn nói cảm ơn.

“Chưa bao giờ em thấy anh lại lực bất tòng tâm như vậy!” Ứng Mẫn khẽ thở dài.

“Cảm phiền em chăm sóc bác gái. Trạng thái của bác gái dễ kích động, khoảng thời gian này tôi không tiện xuất hiện!” Hoắc trì Viễn nói xong, xoay người rời đi!

“Hoắc trì Viễn, anh muốn đi sao?” Ứng Mẫn oán hận gọi Hoắc trì Viễn lại.

Anh đến cũng chỉ muốn khuyên nhủ Tưởng phu nhân. Cô ta muốn tiếp xúc thêm với anh mà cũng không có cơ hội, anh đã muốn đi rồi.

“Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn bắt đầu mất mãn, tức giận nói.

“Mười một giờ…… Còn kịp mua cơm trưa!” Hoắc trì Viễn vẫn không thấy chỗ nào bất thường, nhếch mi nói.

“Hoắc Nhiên hứa cho em xuất viện, nhưng thủ tục xuất viện chỉ làm đến mười rưỡi thôi. Vậy mà đến tận mười một giờ anh mới đến thì làm sao hôm nay em xuất viện được?” Tề Mẫn Mẫn tức giận bĩu môi.

“Có chút việc nhỏ vậy thôi mà cũng tức giận sao?” Hoắc trì Viễn nghe Tề Mẫn Mẫn nói vậy, chẳng những không lo lắng lại còn cười rộ lên.

“Em muốn xuất viện! Em không muốn truyền dịch nữa!” Tề Mẫn Mẫn tủi thân chớp mắt.

“Có thể xuất viện! Để anh đi làm thủ tục!” Hoắc trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn đặt lên chân anh, nhẹ nhàng véo má cô: “Chuyện nhỏ mà! Cười một cái xem nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK