Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1236

“Không chơi nữa! Cõng em đi!” Tề Mẫn Mẫn vô lực rúc vào trong lòng Hoắc Trì Viễn.

“Chơi đến kiệt sức rồi sao?” Hoắc Trì Viễn tà tà cười nói.

“Anh tới cùng là cõng hay không cõng?” Tề Mẫn Mẫn hung hãn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

“ Cõng!” Hoắc Trì Viễn khẩn trương ngồi xỗm xuống trước mặt Tề Mẫn Mẫn, chờ cô nằm úp sấp lên.

Cõng Tề Mẫn Mẫn lên, anh vẫn bước đi như bay, khí tức vững vàng.

Tề Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.

Anh sao có thể không biết mệt?

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên mở miệng: “Hoắc Trì Viễn.”

“Uh`m?” Hoắc Trì Viễn không hiểu quay đầu nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn. Cô rất ít khi gọi thẳng tên anh như vậy.

“Chúng ta vẫn mãi như vậy thì tốt.” Tề Mẫn Mẫn cảm khái thở dài.

“Không phải vẫn đang như vậy sao?” Hoắc Trì Viễn cười đáp.

Tề Mẫn Mẫn vươn hai tay ra, gắt gao ôm lấy cổ Hoắc Trì Viễn: “Không được buông tay! Cứ như vậy cõng em nhé!”

Anh cầm cặp tài liệu đến bên giường, thâm tình nhìn Tề Mẫn Mẫn còn đang ngủ, đáy mắt dịu dàng như nước.

Hôm qua, anh không nỡ để cô không vui nên không nói cho cô biết rằng anh phải đi công tác.

Hi vọng lúc cô tỉnh lại khi không thấy anh sẽ không quá đau lòng.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ngọt ngào đang say ngủ: “Anh sẽ cố gắng về sớm. Ngủ ngon nhé, nhóc con!”

Lưu luyến mãi mới đứng dậy, anh cầm lại cặp tài liệu để trên đầu giường, keo va ly, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tề Mẫn Mẫn lật người, tay vung loạn một chút, mãi đến khi chạm được gối đầu, cô mới cười thỏa mãn, ôm chặt gối vào trong ngực, tiếp tục ngủ say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK