Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 297

Dương Nguyệt Quyên đợi Tề Bằng Trình ngủ trưa rồi liền chạy xuống dưới lầu, bảo người giúp việc rời đi, lén gọi một cuộc điện thoại:”Lão Lý, chuyện kia ông làm đến đâu rồi?”

“Dương tổng, đối phương đã tra ra vấn đề sản xuất của chúng ra, muốn năm mươi vạn mới đồng ý đàm phán riêng.”

“Năm mươi vạn? Một cái mạng hèn mà cũng đáng năm mươi vạn?” Dương Nguyệt Quyên căm tức gầm nhẹ. “Ông nói cho bọn họ biết, nhiều nhất là hai mươi vạn! Nhiều hơn một đồng cũng không có!”

“Được được, tôi sẽ đàm phán với người nhà.”

“Chuyện này mà không giải quyết xong thì ông hãy từ chức đi!” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng uy hiếp nói. Sau khi để điện thoại xuống, bà tức giận quăng lên sô pha:”Quá tham lam rồi! Mở miệng đã đòi năm mươi vạn. Cái tiểu trấn đó cả đời cũng không kiếm được năm mươi vạn.”

Lúc bà đang phẫn nộ không thôi thì Tề Lạc gọi tới. Bà lập tức kìm lửa giận, nghe máy.

“Mẹ. Ninh Hạo không để ý đến con.”

“Ngay cả một thằng con trai cũng không làm gì được, con còn là con của mẹ sao?” Dương Nguyệt Quyên quở trách nói.

“Còn không phải là tại Tề Mẫn Mẫn sao? Chị ta không cho phép con tiếp cận Ninh Hạo.” Tiếc Lạc oán hận, kể hết những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua cho Dương Nguyệt Quyên,”Con sắp làm cho chị ta tức điên lên. Bản thân chị ta đã chiếm được Hoắc Trì Viễn mà còn không cho Ninh Hạo có bạn gái.”

Tề Mẫn Mẫn nằm trên lưng Hoắc Trì Viễn, nhìn thấy con chó nhỏ ven đường, liền nói nhẹ vào tai Hoắc Trì Viễn:”Chú, bên kia có con chó rất đáng yêu, em muốn ôm nó.”

“Không được! Chó hoang trên người có rất nhiều vi khuẩn.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng từ chối yêu cầu của Tề Mẫn Mẫn, tiếp tục đi về phía khách sạn.

“Không giống cho hoang mà!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu, lưu luyến bộ lông rất đẹp của chó Maltese, chỉ muốn nhảy xuống khỏi lưng Hoắc Trì Viễn rồi chạy đến ôm chặt.”Em thấy lông của nó rất trắng trẻo sạch sẽ giống như được chăm sóc cẩn thận.”

“Nó sẽ cắn em đấy.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trả lời.

“Chú, không phải anh sợ chó đấy chứ?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên hỏi.

Nhà của anh đừng nói là chó, ngay một con mèo cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK