Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 669

Tim cô đập mạnh, bất mãn liếc mắt nhìn Tần Viễn Chu:”Hôn thê của anh bỏ đi rồi, anh còn đứng đây làm gì?”

Tần Viễn Chu nghe thấy giọng nói của Hoắc Tương, kinh ngạc trừng lớn mặt:”Chu Du?”

“Đây không phải là thành phố B cho nên tôi cũng không phải là Chu Du, anh cũng chẳng phải là Gia Cát Lượng, cho nên chúng ta là người xa lạ, không cần phải nói nhiều làm gì!” Hoắc Tương nói xong, buông nút ra, bước ra ngoài.

Tần Viễn Chu nhìn thấy cửa thang máy chuẩn bị khép lại, vôi vàng chạy ra.

Hoắc Tương mở cửa chiếc xe Maserati của mình, ngồi vào ghế lại, vừa định lái xe đi đã thấy Tần Viễn Chu đang đuổi theo.

Cô không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục khởi động xe. Đúng lúc này, Tần Viễn Chu mở cửa xe của cô, ngồi vào ghế phụ lại.

“Gia Cát Lượng, anh muốn làm gì?” Hoắc Tương bất mãn trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái.

Bọn họ chỉ vô tình gặp nhau vài lần, cũng không phải là quá quen thuộc.

“Tôi chưa muốn về nhà, cô đi nói chuyện với tôi!” Trong giọng nói của Tần Viễn Chu có chút mỏi mệt.

“Người nên làm việc này là vị hôn thê của anh. Tôi không có nghĩa vụ này!” Hoắc Tương vươn người, mở cửa xe, sau đó lạnh lùng đuổi người.

Trước mặt Hoắc Tương, Tần Viễn Chu lại đóng cửa xe lại, rồi làm ra vẻ đương nhiên, “Lái xe đi!”

“Vị hôn thê của anh bị anh chọc giận mà chạy mất! Anh nên đuổi theo cô ta mới phải!” Hoắc Tương không nói gì, ngồi lại về vị trí.

“Đuổi theo cô ấy rồi như thế nào? Rốt cuộc vẫn bị người lớn ép buộc mà thôi!!” Tần Viễn Chu chua xót cười.

“Đừng mang dáng vẻ tiểu tình nhân bị vứt bỏ đi!” Hoắc Tương cười toét miệng. Trước kia, cô vẫn cho rằng Gia Cát Lượng chỉ là một người thường nhưng lại không ngờ lại chính là thị trưởng thành phố B – Tần Viễn Chu.

Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao lần đầu tiên tình cờ gặp mặt, lúc cô bình phẩm vị thị trưởng mới nhậm chức này tại sao ‘Gia Cát Lượng’ nhìn cô đầy thâm ý như vậy.

Cô thật khờ mà!

Nhưng mà cũng may mắn Tần Viễn Chu rộng lượng cũng không khiến cô bẽ mặt ngay tại chố.

Nhưng với thân phận của Tần Viễn Chu, một người dân thường như cô cũng không thể lại gần.

Tốt nhất cô vẫn nên trốn thật kỹ thì hơn.

“Cái này cũng chẳng liên quan đến chuyện vứt bỏ hay không. Chúng ta lớn lên trong hoàn cảnh mà chuyện hôn nhân không thể tự quyết định, tôi đã chấp nhận số phận. Bởi vì không tìm thấy cô gái nào có thể khiến tôi động lòng, cưới ai cũng như nhau thôi. Nhưng cô ấy thì khác!” Ánh mắt Tần Viễn Chu phức tạp nhìn Hoắc Tương.

“Cô ấy không muốn gả cho anh sao?” Hoắc Tương rất ngạc nhiên nhìn Tần Viễn Chu. Giống như một người muốn quyền thế có quyền thế, muốn mặt có mặt, muốn dáng ngừoi có dáng người cực phẩm vậy mà có cô gái nào không hài lòng về anh sao? Thật sự là kỳ tích nha.

“Cô ấy có người yêu, là bạn từ hồi đại học. Nhưng mà cha cô ấy nhất quyết không đồng ý, thậm chí lấy cái chết ra uy hiếp. Cô ấy rơi vào đường cùng nên mới đáp ứng hôn lễ này. Bởi vì cha cô ấy nên cô ấy không thể đề xuất việc từ hôn, muốn bức tôi để tôi chủ động. Không biết rằng mẹ tôi và cha cô ấy cũng giống nhau!”

“Đều lấy cái chết để uy hiếp sao?” Hoắc Tương không thể hiểu nổi chuyện trong gia đình giàu có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK