Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1154

“Mẹ là chuyên gia mà!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn Chu Cầm với ánh mắt đầy cầu xin: “Mẹ, con có thể không cần phải uống thuốc nữa không?”

Hai ngày nay, cô cảm thấy sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều rồi. So với lúc mới bị thương thì thật sự tốt hơn rất rất nhiều.

Sao vẫn còn phải uống loại thuốc Đông y khó ngửi kia chứ?

“Không được!” Chu Cầm không chút suy nghĩ mà mở miệng từ chối.

“Vậy còn phải uống bao lâu ạ?” Tề Mẫn Mẫn méo miệng.

Cô cảm thấy thuốc Đông Y là thứ khó uống nhất trần đời, thậm chí còn khó nuốt hơn cả đậu phụ thối. Vậy mà cô phải uống một ngày ba bát thuốc, không được bỏ.

Cô cảm thấy nếu tiếp tục uống, da mặt cô sẽ giống hệt bát thuốc Đông Y cho mà xem.

“Còn tùy tình hình!” Chu Cầm nhẹ nhàng trả lời.

“Em đang xỉ nhục nghề nghiệp của hai vị phụ huynh của em đó!” Hoắc Nhiên nhéo má Hoắc Tương, bất mãn nói, “Chúng ta là những người vĩ địa như vậy, có thể xấu xa sao? Chúng ta là những người mặc áo trắng chuyên cứu người đó…..”

“Thiên sứ áo trắng!” Tề Mẫn Mẫn lập tức chen miệng Hoắc Nhiên, nghịch ngợm nói.

Hoắc Trì Viễn bị lời nói của Tề Mẫn Mẫn chọc cười, cố gắng nín nhịn nhưng vẫn cười khục khục.

Hoắc Tương cười đến đau bụng, vừa vỗ bàn, vừa cười nói: “Thiên sứ áo trắng? Hoắc Nhiên, chị dâu nhỏ nói anh là thiên sứ áo trắng kìa!”

“Đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó trị!” Hoắc Nhiên lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, bà nội Hoắc không chịu để Tề Mẫn Mẫn lên lầu cùng Hoắc Trì Viễn, mà túm lấy tay cô, nói đông nói tây, trò chuyện một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK