Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136

Hoắc Trì Viễn tắm rửa xong đi ra, nhìn đến Tề Mẫn Mẫn nằm ở trên giường sắc mặt có chút tái nhợt, liền quăng khăn mặt trong tay lên trên bàn, quan tâm đi qua ngồi xuống bên giường: “Nha đầu, làm sao vậy?”

“Đau bụng.” Tề Mẫn Mẫn khó chịu gập thân mình. “Chú, thật khó chịu.”

“Đau bụng kinh?” Hoắc Trì Viễn lập tức nghĩ đến dì cả của cô đến.

Tề Mẫn Mẫn gật đầu mãnh liệt, nháy mắt to, suy yếu cắn môi bộ dáng tựa như một đứa bé bị thương, lập tức nhéo đau tâm Hoắc Trì Viễn. Anh nhanh chóng đứng dậy, đi xuống dưới lầu gõ cửa phòng quản gia: “Dì Lưu, dì có túi chườm không cho tôi mượn dùng một chút.”

“Tôi tìm xem.” Dì Lưu chạy nhanh đi tìm trong ngăn kéo. “Cố tiên sinh, phu nhân muốn dùng?”

“Uh. Đau bụng kinh.” Hoắc Trì Viễn nhíu mày nói. Tiếp nhận túi chườm nước nóng, anh khách khí nói cảm ơn, liền lập tức lên lầu. Đổ nước nóng vào túi chườm xong, dùng khăn mặt gói kỹ lưỡng, sau đó liền ngồi xuống bên giường, nói với Tề Mẫn Mẫn: “Ôm.”

Tề Mẫn Mẫn tiếp nhận túi chườm nóng, ôm dán bụng, một lát sau, cảm giác được nhiệt từ túi truyền đến bắt đầu nóng lên, nhưng là bụng đau chỉ giảm bớt một chút, tác dụng không lớn.

Hoắc Trì Viễn thấy trên cô ứa ra mồ hôi lạnh, liền phiền chán vò đầu. Tuy rằng anh từng là chuyên gia khoa não, nhưng với việc đau bụng kinh lại không có biện pháp. “Nha đầu, đau lắm hả?”

Tề Mẫn Mẫn ngay cả khí lực gật đầu cũng không có: “Chú, chú ôm tôi một cái.”

Hoắc Trì Viễn không có đi ôm Tề Mẫn Mẫn, ngược lại đứng dậy rời đi. Tề Mẫn Mẫn thương tâm cắn môi: “Chú nhân tâm!”

Hoắc Trì Viễn càm điện thoại ở trên bàn trà, tìm dãy số của mẹ mình, nhanh chóng bấm.

“Tiểu Viễn? Hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho mẹ, xảy ra chuyện gì sao?”

“Mẹ, đau bụng kinh làm sao để nhanh chóng giảm đau?” Hoắc Trì Viễn nhíu chặt mày, da mặt dày hỏi.

“Đau bụng kinh? Con đi ra cửa hàng thuốc mua túi chườm ấm.”

“Con cho cô ấy ôm túi chườm rồi, có phương pháp lập tức giảm đau hay không?” Hoắc Trì Viễn đau lòng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn trong phòng ngủ, lo lắng hỏi.

“Mẹ cho con cách điều chế, con nhớ một chút: đường đỏ, hoa hồng sống, táo đỏ, đậu đỏ, cây thanh yên, trái nhãn cho nước vào hầm, có thể giảm đau đớn. Lúc hầm con để đó trước, quay về phòng dùng dầu mát xa bụng cho cô nó trước.” Chu Cầm kể lại, “Đứa nhỏ này khẳng định là cung hàn, con làm cho nó vào ngày nào đó đến bệnh viện tìm mẹ, mẹ điều trị thân thể cho nó.”

Hoắc Trì Viễn cảm nhận được mẹ mình quan tâm Tề Mẫn Mẫn, liền cười nói cảm ơn, “Thân thể Tề Mẫn Mẫn sau này luền phiền Chu đại chủ nhiệm.”

“Con cũng biết mẹ là chủ nhiệm khoa phụ sản? Hôm nay mẹ trực ca đêm, vừa mới từ phòng mổ ra, không thấy con quan tâm mẹ, chỉ biết đau lòng vợ của con thôi!” Chu Cầm giả vờ giận.

“Mẹ, con dâu mẹ không thoải mái.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại, chạy nhanh xuống lầu, đi vào phòng bếp bận rộn. Vừa cho nồi lên hầm, liền thấy dì Lưu khoác áo đi lại đây: “Cố tiên sinh, để tôi coi đi.”

“Hầm nửa giờ không sai biệt lắm, dì bưng qua giúp tôi. Tôi đi xem Tề Mẫn Mẫn, cô ấy vô cùng đau đớn.” Hoắc Trì Viễn dặn xong, liền chạy nhanh lên lầu.

Anh kéo ngăn tủ tìm ra một lọ tinh dầu, liền đi tới bên giường, lấy túi chườm ra, anh liền bắt đầu cởi áo ngủ của cô.

“Chú, tôi có dì cả.” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, tức giận trừng mắt Hoắc Trì Viễn. Cô đều đau như vậy, anh thế nhưng còn muốn làm loại chuyện này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK