Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ – Nguyễn Băng Trâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 695

Hoắc Hoài Lễ nhìn đồng hồ, không vui nhíu đôi mày rậm: “Tiểu Viễn sao lại thế này? Linh Mục đều đã chờ cả nửa ngày, làm chú rể như nó mà bây giờ còn chưa có xuất hiện!”

“Tôi đi hỏi Tiểu Nhiên một chút.” Chu Cầm nói xong, liền đi về phía con trai.

“Tiểu Nhiên, anh con đâu?” Chu Cầm kéo Hoắc Nhiên sang một bên, thấp giọng hỏi.

“Bác Tưởng phát bênh tim… Mẹ, người đừng lo lắng, đã qua cơn nguy hiểm rồi!Anh đang trên đường đến đây.Mẹ cùng ba đi nói chuyện cùng với bên thông gia đi, con để tiểu Tương đi nói chuyện với Tề Mẫn Mẫn một chút.”

Chu Cầm dùng tay xoa xoa trán: “Tưởng gia đây là làm sao vây? Một đám rời đi…”

“Rốt cuộc Cố gia định làm gì đây? Chẳng lẽ cứ bắt chúng ta chịu đựng ánh mắt của mọi người sao?” Dương Nguyệt Quyên nhìn Chu Cầm và Hoắc Hoài Lễ đi từa xa tới, lớn tiếng, cố gắng nói để hai người họ nghe thấy, bất mãn nói với Tề Bằng Trình.

Chu Cầm đang định tiến lên giải thích với vợ chồng Tề Bằng Trình, thì Tề Lạc mở miệng khiến bà phải ngậm miệng.

“Con thật sự không hiểu nổi anh rể nữa. Nếu không phải buông bỏ hận thù thì sao trước kia sao lại yêu chiều chị như vậy? Chẳng lẽ anh rể biết chị là hung thủ thật sự trong vụ tai nạn năm đó sao?” Tề Lạc giả vờ như không thấy vợ chồng Hoắc Hoài Lễ, bối rối nói.

“Câm miệng!” Tề Bằng Trình nghiêm khắc khiển trách.

Tề Lạc tủi thân cắn môi.

Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm nghe thấy Tề Lạc nói xong thì sửng sốt không thôi.

Chu Cầm tức giận siết chặt nắm đấm, bất mãn nói: “Tôi còn tưởng Tề Mẫn Mẫn là đứa bé đơn thuần không ngờ nó lại giấu chúng ta bí mật lớn như vậy!”

Hoắc Hoài Lễ trầm mặc dừng bước, nhìn mấy người Tề gia, ánh mắt xa lạ nhìn qua Tề Bằng Trình.

“Hôn lễ này không thể cử hành! Cố gia chúng ta không thể cưới hung thủ đã hại chết Tưởng Y Nhiên.” Chu Cầm nói xong, định đi qua muốn tuyên bố hủy bỏ hôn lễ này.

Hoắc Hoài Lễ nắm chặt tay Chu Cầm: “Chuyện của con trẻ thì cứ để tụi nó xử lý đi!”

“Tề Mẫn Mẫn là hung thủ, là nó hại chết Tưởng Y Nhiên! Nếu không phải vì nó, Tưởng gia bây giờ vẫn tốt!” Chu Cầm nhớ đến Tưởng Y Nhiên và ông Tưởng đã chết, trong lòng đau đớn, phẫn nộ như lòng bị xát muối.

“Người chết thì cũng đã chết rồi cũng không thể bắt người sống chôn theo được! Tiểu Viễn khó khăn lắm mới có một tình yêu mới. Con trai quan trọng hơn hay người Tưởng gia quan trọng hơn vậy?” Hoắc Hoài Lễ bình tĩnh khuyên, “Đừng nói chuyện này cho Tiểu Viễn biết!”

“Chẳng lẽ không nói cho Tiểu Viễn thì chuyện này không tồn tại sao? Tề Mẫn Mẫn là hung thủ đó!” Chu Cầm không thể nào bình tĩnh được.

Hoắc Hoài Lễ vội vàng nắm lấy tay vợ, dẫn bà ra xa.

“Ba, mẹ, hai người sao vậy?” Hoắc Nhiên đuổi theo, lo lắng hỏi.

“Tề Mẫn Mẫn là hung thủ đâm chết Tưởng Y Nhiên! Mẹ vừa nghe chính miệng em gái cô ta nói. Cả nhà Tề gia đều là kẻ lừa đảo. Mẹ muốn hủy bỏ hôn lễ này nhưng ba con không đồng ý!” Chu Cầm không khống chế nổi cảm xúc.

Lúc này, Hoắc Tương cũng đuổi đến sau bọn họ, nghe Chu Cầm nói xong cũng sửng sốt.

“Mẹ, không thể nào!” Hoắc Tương không có cách nào tiếp nhận sự thật này. Chị ấy rất quý mến Tưởng Y Nhiên, từ nhỏ hai người bọn họ mặc đồ giống nhau. Mẹ và bác Tưởng mặc cho hai người bọn họ giống như chị em sinh đôi lại bị Tề Mẫn Mẫn đâm chết. Tuy chị ấy rất thích Tề Mẫn Mẫn nhưng không thể tiếp thu sự thật này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK