Bữa tiệc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch chỉ còn hai ngày nữa là đến, nên trong hai ngày này Ryan phải tuyệt đối giữ được thông tin về bản thiết kế không bị lộ ra ngoài, đó chính là lí do mà anh ta không thể đi đâu cả ngoài việc cứ ở yên trong biệt thự. Nhưng với tính chất công việc này, anh ta đã xem điều này cũng trở thành thói quen từ lâu rồi, những ngày bị nhốt như vậy thì đương nhiên anh ta sẽ tập trung vào sáng tác các bộ tiểu thuyết của mình.
– Công chúa Ryan. Anh nói tôi ngồi đây đợi tiểu thư có phải đang gạt tôi không? Không được, tôi phải đi tìm tiểu thư.
Nghe lời của Ryan mà Tiểu Ngư đã ở yên trong nhà suốt cả buổi, nhưng vẫn không có chút tin tức nào của Lãnh Di Mạt, càng không thấy Lãnh Di Mạt đến đây nên Tiểu Ngư không còn đủ kiên nhẫn nữa.
– Này, cô làm gì vậy hả? Bây giờ cô có ra ngoài tìm cũng chưa chắc đã tìm được người, lúc đó tôi lại phải đi tìm cô nữa.
Thấy nó đang định bỏ đi thì Ryan vội vàng đưa tay lên kéo nó ngồi xuống, miệng không ngừng khuyên nhủ. Mà Tiểu Ngư bị anh ta kéo trở lại thì đương nhiên là không hài lòng rồi nên vừa bất mãn vừa phàn nàn.
– Ai cần anh đi tìm chứ. Tôi không phải kiểu người yếu đuối cần một công chúa quan tâm đâu.
Ryan lại không có một chút giận dữ nào khi nghe những lời mà nó vừa nói, ngược lại còn đang bật cười nữa. Anh ta tạm để chiếc laptop sang một bên và quay sang nói với nó.
– Sao vậy? Cô vẫn nghĩ tôi không đánh lại cô? Nếu vậy thì hay là chúng ta thử một lần phân cao thấp đi.
Nghe anh ta nói đến việc phân thân thủ cao thấp, Tiểu Ngư lại lập tức rụt cổ về, nhanh chóng đứng lên để tẩu thoát trước. Nhưng Ryan lại không cho nó cơ hội này, khi thấy nó đang định đi thì anh ta đã vòng tay ôm lấy nó từ phía sau, hai tay nắm lấy hai bên mu bàn tay của nó.
– Cho dù cô không muốn nhưng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô. Chỉ cần cô luôn ở trong tầm mắt của tôi thì tôi sẽ đảm bảo cô luôn được an toàn.
Cảm giác trống ngực đập nhanh liên hồi như sắp vỡ tung ra, mặt mũi cũng đỏ ửng lên như than đang cháy, Tiểu Ngư lúng túng càng thêm lúng túng, đến lời nói cũng không thể rành mạch, lưu loát nữa.
– Công, công chúa Ryan. Anh, anh đang làm gì vậy? Sao, sao lại ôm tôi chứ?
Ryan cùng không lạ gì phản ứng của nó, anh ta tựa cằm lên vai của nó, giọng trầm ấm cất bên tai.
– Đừng nói gì cả, cũng đừng đi đâu. Nhóc con, cô có thể chỉ ngồi bên cạnh tôi như vậy thôi được không?
Theo tính cách của Tiểu Ngư thì đã sớm quay lại tẩn cho kẻ bám dính mình một trận rồi, nhưng không biết từ lúc nào mà nó đối với người đàn ông này lại quá khác đi. Không chỉ trở nên trang nhã hơn trước mà còn giống như đang thành một cô gái thực sự vậy. Nghe theo lời của Ryan mà nó ngồi im không cử động nữa, mãi một lúc sau thì nó mới hỏi.
– Công chúa Ryan, tôi không ra ngoài cũng được. Nhưng anh có thể giúp tôi tìm tiểu thư không? Không có tin tức của tiểu thư, tôi thực sự không thể yên tâm được.
Nghe nó nhờ cậy, Ryan thật không cách nào có thể từ chối được. Anh ta cứ như kẻ ngốc mà gật đầu đồng ý.
– Được, tôi sẽ giúp cô tìm Mạt Mạt.
….…..
Xe dừng cách thủ phủ một khoảng, Lãnh Di Mạt hít thở một hơi thật sâu rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
– Ngôn thiếu chủ, hôm nay cảm ơn anh.
Ngôn Dực nhìn cô cười cười, tỏ thái độ rất ưu nhã và điềm đạm.
– Nếu cô muốn cảm ơn thì cách tốt nhất chính là hoàn thành kế hoạch của chúng ta.
Câu này không phải Ngôn Dực mới chỉ nhắc một lần mà đã nhắc trước đó rất nhiều lần rồi và câu trả lời của Lãnh Di Mạt vẫn là như vậy, không có gì thay đổi.
– Cứ yên tâm đi. Qua chuyện hôm nay, lẽ ra anh nên thấy tôi sẽ càng không muốn Tả Bân được thoải mái nữa.
Hình như còn có điều gì đó mà cô muốn hỏi anh ta nữa, chỉ là vì cả ngày hôm nay cô vẫn chưa biết nên hỏi hay không.
– Ngôn thiếu chủ này, hôm nay tôi mới được biết anh quá nhiều thông tin về đời tư của tôi đấy. Xem ra Ngôn thiếu chủ vì để tiếp cận được tôi một cách hoàn hảo nhất mà đã hao tâm tổn sức không ít rồi.
Ngôn Dực bật cười thành tiếng, tao nhã đổi lại tư thế ngồi và vẫn nhìn vào người phụ nữ bên cạnh.
– Để Lãnh tiểu thư chê cười rổi. Khi làm một việc gì đó thì cũng nên chuyên tâm vào. Như vậy thì mới nhanh chóng đạt được kết quả như mong đợi.
Lãnh Di Mạt nghe xong mà chỉ nhoẻn miệng cười khẩy một tiếng, sau đó thì mở cửa xuống xe.
– Ngôn thiếu chủ, gặp lại sau.
…..
Lãnh Di Mạt vừa vào đến phòng khách thì vú nuôi đã chạy ra đón.
– Tiểu thư, cuối cùng cháu cũng về rồi. Cháu làm vú lo chết mất.
– Cháu xin lỗi, để vú phải khó xử rồi.
– Tiểu thư, chắc là cháu đói rồi đúng không? Nào, mau vào ăn tối đi. Ông chủ cũng đang đợi cháu đấy.
Nghe vậy xong, tâm trạng đang ổn định của Lãnh Di Mạt chẳng mấy chốc lại trùng xuống. Bởi vì cô biết nếu Tả Bân ở trong đó thì người phụ nữ kia chắc chắn cũng ngồi cùng. Không cần do dự mà cô từ chối luôn.
– Cháu không đói. Vú, cháu lên phòng trước đây.
Hai người một già một trẻ cứ nói qua nói lại liên tục mà Lãnh Di Mạt vẫn chưa chịu vào trong phòng ăn dù vú nuôi giục thế nào. Mãi đến khi cô đi tới chân cầu thang mà nghe giọng người đàn ông cất lên một tiếng cảnh cáo thì cô mới miễn cưỡng đi vào.
– Đừng có quậy nữa. Nếu cháu còn không qua đây thì đừng trách chú.
Đúng như dự đoán của Lãnh Di Mạt thì khi cô vừa vào phòng ăn thì lại chạm mặt Lưu Phiến Phiến. Có trời mới biết cô đang muốn đuổi người phụ nữ đó đến mức nào, nhưng nhớ lại lời nhắc nhở của Ngôn Dực nên cô mới phải tạm nhẫn nhịn, cố gắng vẽ ra gương mặt bình thản nhất.
Lãnh Di Mạt đi tới bàn ăn, ngồi xuống ghế mà cô vẫn thường hay ngồi.
Chắc chắn không ai nhận ra sự biến hóa trên mặt của Lưu Phiến Phiến khi cô ta nhìn Lãnh Di Mạt ngồi xuống vị trí đó. Bởi vì lúc nãy cô ta đã định ngồi chỗ đó nhưng Tả Bân liền đuổi cô ta qua chỗ khác, hóa ra vị trí đó đã có chủ rồi. Liệu vị trí trên bàn ăn có giống như vị trí trong trái tim của hắn không, đó là chỉ dành cho Lãnh Di Mạt?
Lãnh Di Mạt chưa từng thấy một bữa cơm nào mà ngột ngạt như bữa cơm này. Từ lúc đặt mông ngồi xuống thì cô đã nhìn mãi họa tiết được vẽ tỉ mỉ trên mặt của Lưu Phiến Phiến, nó cứ như một tảng đá đè lến ngực của cô, cô biết đó là do Tả Bân vẽ cho cô ta, chỉ cần nhìn vào họa tiết đó thì cô lại tưởng tượng đến cảnh hai người ở gần nhau đến mức nào.
Cho dù biết Lãnh Di Mạt cũng sẽ tự về nhà và bây giờ đúng là cô đã ngồi đây nhưng Tả Bân vẫn rất khó chịu khi không thể biết được rốt cuộc cả ngày hôm nay cô đã đi đâu và ở cùng ai.
Hắn nhìn cô ngồi bên cạnh, không nói gì mà chỉ gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
– Nếm thử món này, chú đã đặc biệt chuẩn bị cho cháu đấy.
Lãnh Di Mạt không chống đối hắn nữa, ngoan ngoãn ăn từng món mà hắn gắp, thỉnh thoảng muốn né hắn lau miệng giúp mình cũng khó. Cô đã giận dỗi bỏ đi cả một ngày mà khi trở về, Tả Bân không những không nổi giận mà còn đối xử dịu dàng với cô như vậy, hắn đây không phải là đang bổ béo con mồi trước khi ăn thịt đấy chứ? Cho dù có đúng hay không thì cô cũng phải đề phòng hắn đã.
Nhìn một màn ân ái trước mặt, bàn tay đang cầm đũa của Lưu Phiến Phiến đang dồn hết sức, cơ hồ như muốn bẻ gãy cả đôi đũa. Nhưng cô ta vẫn phải kìm nén cảm xúc để không làm phật lòng người đàn ông. Với tư cách của cô ta bây giờ cùng lắm cũng chỉ có thể viện cớ công việc của Xích Bang.
– Lão đại, chuyện lô hàng đến Trung Đông vẫn chưa xử lý xong. Em nhận được thông tin là vẫn còn đang đàm phán với bên họ, ngày mai em sẽ đi cùng ngài.
Đây chính là điều mà Ngôn Dực đã đặc biệt nhắc nhở Lãnh Di Mạt hôm nay, bây giờ Tả Bân có thể bị kẹt giữa việc đến Trung Đông và tham dự tiệc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch. Mà chỉ khi Tả Bân đến buổi tiệc ra mắt thì kế hoạch của cô và Ngôn Dực mới thực hiện được, cho nên nhiệm vụ hôm nay của cô chính là phải thuyết phục được Tả Bân chắc chắn sẽ tham gia bữa tiệc ra mắt.
– Không phải hai ngày nữa chính là bữa tiệc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch sao? Tả Bân, ông không định để chú Ryan một mình lo chuyện này chứ?