Hầu Tử còn tưởng mình đang nghe nhầm, chẳng lẽ Tả Bân lại không nắm được tình hình hiện tại của Đan Thạch sao. Vụ việc lần trước đã làm hỏng buổi ra mắt Thiên Điều, để có thể sắp xếp lại được một buổi ra mắt khác thì đã tốn không biết bao nhiêu công sức, hơn nữa giá cổ phiếu của Đan Thạch cũng đang đứng trước ngưỡng tuột dốc, nếu còn không ra mắt được Thiên Điểu thì e là sẽ khó mà cứu vãn được nguy cơ khủng hoảng trước mắt.
– Lão đại, chỉ còn hai ngày nữa là phải ra mắt bộ sưu tập rồi, làm vậy e là….
Nhưng thế nào mà Tả Bân lại chẳng có chút phản ứng vội vàng hay lo lắng như vậy, chỉ thờ ơ nói lại.
– Cứ làm theo ý của cậu ấy đi đã, tôi sẽ nghĩ cách khác.
Vừa nãy Ryan đến mà không gặp được Tả Bân chính là vì hắn còn đang canh cho Lãnh Di Mạt ngủ một giấc. Bởi vì những chuyện xảy ra dồn dập mấy ngày nay nên cô luôn không ngủ ngon giấc, cho nên hắn cứ hễ tranh thủ được thời gian thì lại canh cho cô ngủ. Khi Ryan nổi điên ngoài cửa, Tả Bân cảm thấy rất may vì Lãnh Di Mạt đã ngủ say rồi, nếu như cô nghe được những lời đó thì sẽ lại phải chịu đả kích lần nữa mất.
Nhưng hắn lại không hề biết là thực ra từ đầu đến cuối, cô chưa hề ngủ, cho nên đương nhiên là cô đã nghe không xót một câu chữ nào bên ngoài. Khi Tả Bân vừa bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại thì cô cũng lập tức chui ra khỏi chăn ngay, nước mắt sớm đã nhòe ra khỏi khóe mắt và chạy dài hai bên má. Cô lật phần nệm dưới gối lên để lấy ra một khung ảnh đã giấu đi, đó chính là bức ảnh chụp ngày cô lên cao học cùng với Lãnh Di Tu. Mấy ngày qua, cứ mỗi lần Tả Bân không có ở bên cạnh thì cô lại lấy nó ra xem một mình, mỗi lần cô đều hỏi người cha quá cố của mình.
– Ba ba, rốt cuộc là tại sao vậy? Tại sao ba ba lại làm vậy với họ? Tại sao lại giết Tả gia hả? Tại sao lại làm vậy với chị Tiểu Nguyệt? Tại sao người sinh ra con nhưng lại không thể để con nắm lấy hạnh phúc của cô vậy? Tại sao người lại tàn nhẫn với con như vậy hả?
Tả Bân đứng bên ngoài cửa phòng vì tiếng khóc của Lãnh Di Mạt bên trong mà dừng cuộc nói chuyện với Hầu Tử lại, dặn dò lại mấy vấn đề quan trọng rồi bảo cậu ta đi trước.
Hắn nhìn qua cánh cửa vẫn đang đóng kia, cuối cùng lại không nhịn được mà bước đến gần, nhẹ nhàng nắm vặn cửa nhẹ nhàng mở ra, để một khe hở vừa đủ đế nhìn vào thôi.
Hắn biết, cô lại khóc rồi….
Nhìn bóng lưng đưa về hướng cửa, đôi vai trần gầy guộc cứ run bần bật theo từng tiếng nức nở cố cắn chặt vào trong. Mấy ngày qua, hắn biết rõ cô luôn giấu hắn khóc một mình như thế này, dù không trực tiếp vạch trần cô, nhưng hắn vẫn luôn đứng từ xa nhìn cô, luôn ở phía sau cô dõi theo từng cử chỉ một của cô. Bởi vì hắn biết, nếu bây giờ hắn xuất hiện trước mặt cô thì chỉ càng khiến cho cô né tránh bản thân hơn mà thôi, hắn sẽ đợi đến khi cô dũng cảm đối mặt thì sẽ đường đường chính chính đến trước mặt cô.
…
Chỉ có hai ngày nữa thôi, Tả Bân dù có tài giỏi đến đâu thì cũng không thể giải quyết được vấn đề trước mắt được. Để có được một bộ trang sức mới thì hai ngày là một chuyện trên trời, nhưng kẻ ngốc nào đó vẫn thức ngày thức đêm, quên cả ăn ngủ để tự tay tạo ra một bộ sưu tập mới.
– Lão già, chú đã không ăn gì cả ngày rồi, ăn một chút gì đi được không?
Lãnh Di Mạt bưng một dĩa mì trứng cùng một cốc nước ép đi vào phòng trưng bày, nhìn bàn làm việc của Tả Bân đều ném đầy những bản vẽ bị bỏ dở và ném lung tung, từng mẫu vật giả tưởng cũng vừa bị đục, khắc dở dang rồi bỏ qua. Cô để đồ ăn xuống bàn trà, sau đó cúi xuống nhặt từng mẫu giấy để gọn lại một chố.
Nhìn cô cặm cụi dọn dẹp cho mình, Tả Bân dù đang rất bận nhưng vẫn dừng lại để đỡ cô dứng lên.
– Mạt Mạt, chỗ này rất lộn xộn, em cứ để đó anh tự dọn là được. Lát nữa anh sẽ ăn, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Sợ cô vẫn không yên tâm nên hắn lại dịu giọng dỗ dành thêm.
– Ngoan nào, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Anh làm xong sẽ về ngủ mà.
Biết là hắn đang nói dối để mình yên tâm, trái tim của Lãnh Di Mạt lại vô thức nát vụn từng mảnh. Nhưng cô không thể để hắn nhìn ra được dáng vẻ yếu đuối sắp sụp đổ của mình được, cho nên vẫn mỉm cười gật đầu, vờ như đã tin rồi.
– Được rồi, vậy chú phải chú ý về ngủ sớm đấy.
Tả Bân đứng đó nhìn theo Lãnh Di Mạt sắp bước tới cửa, xong lại gọi cô đứng lại để nói.
– Mạt Mạt.
Lãnh Di Mạt đúng là đã đứng lại và ngoảnh đầu nhìn hắn.
– Có chuyện gì sao?
Người đàn ông nhìn cô rồi mỉm cười, trong mắt chỉ toàn sự yêu thương và sủng nịch. Giọng hắn trầm ấm hơn cả đang ngồi trước lò sưởi nữa giữa trời đông.
– Anh còn nợ em một hôn lễ hoàn chỉnh. Đợi qua chuyện này rồi, anh sẽ bù lại cho em một hôn lễ khác.
Khi nghe hắn nói vậy, trái tim của Lãnh Di Mạt lại lần nữa vỡ vụn, cô sợ mình sẽ bật khóc nên mới cắn chặt môi để kìm nén lại, cũng sợ sẽ không còn cơ hội đó nữa……
– Em biết rồi.
Nói xong, cô cũng quay đầu đi ra khỏi phòng trưng bày của hắn. Nhưng khi đến cửa thì cô lại không nỡ đóng lại hết mà để lại một khe hở để nhìn vào trong. Lúc này đã không cần cố kìm nước mắt nữa, nhìn dáng vẻ bận rộn của Tả Bân trong kia, trái tim cô cứ đau nhói liên tục. Hắn vốn dĩ không cần phải tuyệt giao với Ryan, cũng không cần phải từ bỏ Thiên Điểu, nhưng sao hắn lại ngốc đến vậy chứ, rõ ràng hắn có thể chọn buông tay cô đi mà. Ngoài mặt luôn cố gắng tỏ ra mình rất ổn, có thể thay cô gánh vác mọi thứ, nhưng cũng chỉ cô mới biết hắn sớm đã buông tay chịu trói rồi.
– Đồ ngốc, ai cho phép chú tự mình quyết định chứ.
…
Những lời mà Ryan nói hôm đó, Lãnh Di Mạt cũng nghe hết, Ryan đã quyết tâm tuyệt giao tình bạn hơn ba mươi năm với Tả Bân cũng chỉ vì cô chính là nguyên do. Cho nên cô phải kết thúc tất cả những chuyện này.
Đã ngồi trước bàn trang điểm suốt hơn hai tiếng rồi nhưng Lãnh Di Mạt vẫn không cầm nổi cây bút trước mặt lên, dưới cây bút kia chính là tờ đơn li hôn. Nhìn tờ đơn viết rất rõ ràng trên bàn, cứ ngỡ như đang nhìn quyển sổ sinh tử của mình vậy.
Nhưng đây là cách duy nhất mà cô có thể cứu được Tả Bân lúc này, cứu được Đan Thạch và cứu được tình bạn của hắn và Ryan. Để được như vậy thì cô phải rời đi, cô phải rời khỏi cuộc đời của Tả Bân, mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa.
Cứ cụp mắt nhìn xuống tờ đơn li hôn thì nước mắt của cô lại không cách nào ngăn lại được, trái tim như đang bị từng nhát dao nhọn đâm đến cạn máu. Nhưng cô không còn lựa chọn nào nữa cả. Chỉ khi cô rời đi thì tất cả mới trở về với quỹ đạo nên có. Ryan nói đúng, cô và Tả Bân không thể ở bên nhau được, giữa cô và hắn còn tồn tại mấy mạng người của Tả gia, còn tồn tại Tiểu Nguyệt. Ngay từ đầu giữa cô và hắn đã được định sẵn sẽ là bi kịch rồi, chỉ là vẫn cố chấp đem lòng yêu đối phương mà thôi.
Đây sẽ là việc cuối cùng mà cô còn có thể làm vì hắn, cô nên trả hắn về với thế giới hắn nên thuộc về rồi.
– Lão già, em xin lỗi, lại không thể giữa lời hứa với chú rồi. Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ đến gả cho chú.
Phải xé đi bao nhiêu miếng da thịt trên người, phải rạch vào tim biết bao nhiêu nhát dao thì Lãnh Di Mạt mới có thể đặt bút xuống ký tên lên đơn li hôn. Cây bút trong tay tựa như nặng ngàn cân vậy, cầm lên hay đặt xuống đều rút sạch hơi thở của cô rồi.
Ký tên xong, cô lại từ từ đưa bàn tay đang đeo nhẫn cầu hôn lên ngay trước tầm mắt, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ve nó trong trạng thái luyến tiếc đến đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải tháo nó ra, đặt xuống ngay bên cạnh tờ đơn li hôn.
Sau khi làm xong hết những việc đó, cô mới lấy điện thoại gọi cho Ryan. Hôm nay chính là ngày mà Đan Thạch sẽ cho ra mắt bộ trang sức Thiên Điểu như kế hoạch đã vạch ra từ trước. Nhưng hiện giờ không có Thiên Điểu, mà chỉ còn khoảng một tiếng nữa thì buổi lễ ra mắt cũng bắt đầu rồi, Tả Bân làm sao có thể xoay chuyển cục diện được đây.
Tiếng chuông kéo dài rất lâu, rốt cuộc thì bên kia cũng đã nhận cuộc gọi. Biết người gọi là ai rồi nên vừa bắt máy, không đợi Lãnh Di Mạt mở miệng thì Ryan đã nói trước rồi.
– Cô gọi cho tôi không phải là để xin tôi đem Thiên Điểu đến Đan Thạch đấy chứ? Tôi cũng đã nói với Tả Bân rồi, cậu ta có chọn Đan Thạch hay không thì đều là do cậu ta tự mình quyết định cả. Cô có cầu xin tôi cũng vô ích thôi.