Tả Bân ngẩn người ra vài giây khi nghe cô nói những lời này. Cô nói cô không cần trả thù nữa, nghĩa là chỉ cần hắn để cô đi, để cô rời khỏi đây và sinh đứa bé này thì cô có thể quên đi mối thù giết cha sao? Nhưng tiếc quá, phải làm sao bây giờ vì hắn không hề muốn như vậy. Hắn cũng có thể buông bỏ mối thù hai mươi năm trước, cũng có thể quên đi việc cô chính là con gái của kẻ thù, cũng có thể bỏ hết tất cả mọi ân oán giữa hắn và Lãnh gia để sống bên cạnh cô như những đôi tình nhân khác, và cái hắn muốn chính là mạng của đứa bé này và cô vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn.
– Không phải cháu nói luôn muốn giết chú? Nhanh vậy đã từ bỏ rồi? Có phải, cháu có chuyện gì đó giấu chú không?
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng quấn lọn tóc dài mượt quanh ngón tay để chơi đùa, còn cúi đầu áp môi bên tai của cô thì thầm to nhỏ.
Lãnh Di Mạt sắp không chịu nổi cảm giác buồn nôn này nữa. Cô nghiêng mặt né tránh sự tiếp xúc mờ ám của người đàn ông.
– Tả Bân, ông muốn thế nào mới chịu để cho tôi đi? Từ trước đến nay ông chưa từng yêu tôi. Cũng tốt, dù sao bây giờ tôi cũng không còn tình cảm với ông nữa. Cả đời này, tôi hận ông!
– Nhưng bây giờ tôi mệt rồi, tôi không muốn cứ phải sống trong thù hận thế này nữa. Chúng ta giải thoát cho nhau đi.
Tả Bân cứ ngỡ mình vừa nghe được một câu chuyện khôi hài. Mặt hắn vẫn vùi bên hõm vai gầy guộc tỏa ra mùi hương thơm mát, dịu nhẹ mà hắn thích nhất, âm thanh bật cười từ cổ họng hắn rung nhẹ trên vai của Lãnh Di Mạt.
– Muốn đi? Mạt Mạt, không phải vì cháu muốn giữ đứa bé đó nên mới chạy trốn hửm?
Hóa ra hắn đã biết hết rồi ư? Vì đã biết cô mang thai nên hắn mới đuổi cùng diệt tận như vậy, huy động bao nhiêu thuộc hạ chỉ để bắt cô trở về? Vậy, hắn muốn làm gì cô và đứa bé chứ?
Vừa mới nghe hắn hỏi xong, da đầu của Lãnh Di Mạt đã tê dại hết, từng sợi dây thần kinh đều căng thẳng đến mức chỉ cần một tác động nhẹ là sẽ lập tức đứt lìa, đại não không ngừng nhảy số, hai mắt cô tràn ngập vẻ lo lắng, sợ hãi lẫn đề phòng nhìn người đàn ông đối diện. Mặt hắn kề sát mặt cô, gần đến mức hơi thở của hai người đã hòa quyện vào nhau.
– Mạt Mạt, cháu muốn sinh đứa bé này lắm nhỉ?
Bàn tay Lãnh Di Mạt đưa lên như muốn bảo vệ con theo bản năng, đôi mắt long lanh đang dần ươn ướt, lắc đầu như van xin lẫn cảnh cáo.
– Tả Bân, ông đừng hòng đụng đến đứa bé! Nó là con của tôi, không có bất kỳ quan hệ nào với ông cả!
Những lời này sao có thể có chút ý nghĩa gì với một kẻ máu lạnh vô tình như Tả Bân chứ. Hắn đưa mắt nhìn xuống bụng dưới vẫn còn phẳng lì của cô, lại được bàn tay nhỏ bé của cô che chắn, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗi căm hận, khóe môi nâng nhẹ tạo thành một nụ cười châm biếm. Có vẻ như cô rất muốn bảo vệ đứa bé này, nhưng không thể nào. Đứa bé này chính là tế phẩm để đền tội thay cô, chỉ cần thêm mạng của nó thì vong linh của cha mẹ và Tiểu Nguyệt mới được an ủi, như vậy hắn có thể bỏ qua cho cô, có thể ôm lấy cô mà không còn chấp niệm về mối thù hai mươi năm trước nữa, giữa bọn họ sẽ không còn ân oán gì nữa.
– Mạt Mạt, cháu còn nhỏ, không thể sinh con lúc này đâu, đứa bé này không thể giữ lại. Cho nên, chú đã sắp xếp cho cháu rồi, rất nhanh thôi, không đau đâu.
Tả Bân vừa vuốt ve gương mặt trắng bệch của cô vừa nói với một giọng điệu vô cùng bình thản, dường như chẳng có gì to tát cả. Trông hắn không hề có một chút do dự trong khi đó là giọt máu của hắm, vậy mà hắn có thể nói bỏ là bỏ, nói giết là giết, rốt cuộc hắn có phải con người không? Hắn có trái tim không?
– Không! Không được!
Lãnh Di Mạt ra sức lắc đầu, hai hàng nước mắt thi nhau rơi đầy trên má, ánh mắt vô hồn cùng hoảng sợ, cô vừa lắc đầu vừa hét lên, bắt đầu ra sức vùng vẫy để thoát khỏi ách kìm kẹp của người đàn ông.
– Ông không được đụng đến đứa bé!
Thấy cô định chạy, Tả Bân lại vươn tay bắt cô trở lại, chỉ một cánh tay cứng như sắt thép của hắn ôm ngang vòng eo nhỏ của cô đã dễ dàng vây giữ cô trong phạm vi của riêng mình, một tay khác thì nâng cằm của cô lên, kề sát mặt trước mặt cô, lặp lại lời mình đã nói.
– Mạt Mạt, cháu lại không nghe lời rồi. Ngoan nào, cháu còn nhỏ như vậy, chưa phải lúc sinh con. Cháu sinh đứa bé này ra, sức khỏe của cháu sẽ bị ảnh hưởng đấy. Mạt Mạt, nghe lời chú nào, đứa bé này không thể giữ lại được.
Hắn muốn dùng mạng của đứa bé này để xóa sạch hết ân oán từ hai mươi năm trước, lẽ ra hắn cứ việc nói cho Lãnh Di Mạt biết hết tất cả mọi chuyện, cho cô biết lí do thật sự, thế nhưng hắn cũng không hiểu tại sao lại không đành lòng, dù gì Lãnh Di Tu cũng là tượng đài rất đẹp trong lòng cô mà, có lẽ đây là một chút gì đó mà hắn muốn giữ lại cho cô. Cho dù lí do có là gì thì cứ để cô biết bỏ đứa bé là ý muốn của chính bản thân hắn.
Lãnh Di Mạt biết rõ hơn ai hết lí do mà Tả Bân vừa nói chỉ là một cái cớ để ngụy biện mà thôi. Bởi vì hắn không cần đứa bé này, hắn không thừa nhận nó, hắn không muốn đứa bé được ra đời, hắn muốn giết chính đứa con của mình. Cô không biết rốt cuộc cô đã nợ gì hắn, tại sao hắn lại hận cô đến mức ngay cả con của cô cũng không tha. Hắn không yêu cô cũng chẳng sao, hay hắn trước giờ chỉ xem cô như món đồ tiêu khiển, coi cô như tù binh để thỏa mãn hắn cũng không sao, cho dù hắn đối xử với cô thế nào cũng được, nhưng đứa bé này là con của hắn mà, sao hắn có thể nhẫn tâm đến mức này chứ? Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà hắn coi mạng của con mình không bằng cả rơm rác, có thể sinh ra nó cũng có thể giết đi.
– Đừng đụng vào con của tôi! Tả Bân, tôi sẽ không để ông làm hại đứa bé. Ông không được đụng vào con của tôi.
Cho dù Lãnh Di Mạt có dùng hết sức lực để vùng vẫy thì cũng như nước đổ vào biển, hoàn toàn không thay đổi được gì. Môi anh đào đỏ hồng vì bị cô cắn chặt đã sưng lên, một nửa thì trắng bệch, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp, hận ý trong mắt càng lúc càng đậm hơn. Cô càng cố gắng vùng vẫy thì Tả Bân càng siết chặt tay, gương mặt lạnh lùng xa cách đó vẫn không chút cảm xúc, hoàn toàn không có một chút do dự hay thương xót, cất giọng gọi thuộc hạ bên ngoài vào.
– Đưa đến bệnh viện. Xử lý cái thai đi.
Bốn năm tên thuộc hạ đã đợi sẵn bên ngoài, vừa có lệnh liền đi thẳng vào, nhận lấy người từ tay Tả Bân buông ra, kéo Lãnh Di Mạt đi mặc kệ cô đang cố gắng kháng cự.
– Không được! Không được! Tả Bân! Ông không được đụng vào con của tôi! Các người thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Tả Bân! Mau thả tôi ra!
– A!
Tiếng gào thét khóc khàn cổ họng của Lãnh Di Mạt đã phủ kín không gian, khi sắp bị lôi ra khỏi cửa, cô dùng sức kháng cự, cố gắng lắm mới cắn được vào tay của một tên thuộc hạ để thoát ra, cùng lúc cũng là bị ngã nhào xuống đất. Một tay cô ôm chặt bụng, đi bằng hai gối tới trước mặt người đàn ông ngồi trên giường như một vị thánh nhân, ôm lấy chân hắn để cầu xin.
– Tôi xin ông, Tả Bân, tôi cầu xin ông, xin ông đừng giết con, tôi cầu xin ông, tôi không đi nữa, tôi sẽ không đi đâu nữa, chỉ cần ông để tôi sinh con ra, cho dù ông bắt tôi làm gì cũng được, tôi cầu xin ông, Tả Bân, tôi cầu xin ông, để tôi sinh đứa bé được không? Tôi xin ông!
Vừa khóc vừa gào thét đến tê tâm liệt phế, cổ họng cũng sắp rách ra rồi, hai tay ôm chặt chân của người đàn ông, cố gắng chống lại mấy tên thuộc hạ đang đứng phía sau kéo mình đi.
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, dáng vẻ nhu nhược đang quỳ dưới chân mình, còn tiếng khóc và những lời vang xin đó. Tất cả, tất cả như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào tim của Tả Bân, đau đớn đến đứt cả từng mạch máu, nhưng hắn không thế dừng lại, trong đầu hắn bây giờ vẫn không thể buông bỏ suy nghĩ cô chính là con gái của kẻ thù, chỉ khi đứa bé này thay cô đền tội thì tất cả mới xóa hết được, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý yêu cô, ở bên cạnh cô. Chỉ lần này thôi, sau khi chuyện này qua đi, hắn nhất định sẽ bù đắp cho cô.
Không đủ dũng khí để nhìn cô thêm một giây một phút nào nữa, hắn hét lên một tiếng ra lệnh cho thuộc hạ.
– Lôi đi!
Khoảnh khắc bị một lực lớn kéo đi, hai tay của Lãnh Di Mạt vẫn muốn níu lấy chân hắn, giây phút cuối cùng đó cô vẫn muốn cầu xin hắn, cầu xin hắn giữ lại đứa bé. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không ngoảnh đầu lại, hắn, đúng là không có trái tim.
– Tả Bân! Ông là con quỷ! Ông không phải người! Nó là con của ông đó, ngay cả con của mình mà ông còn có thể giết được thì ông không bằng cả cầm thú!