Hôm nay so với hôm qua thì Lãnh Di Mạt đã chịu ngồi dậy và ăn chút gì đó. Nhìn cô vẫn không thể vực dậy tinh thần thì Tiểu Ngư cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là thử một lần xem.
– Tiểu thư, chị thực sự không muốn gặp lão đại nữa sao?
Đang ăn mà nghe câu hỏi này, Lãnh Di Mạt cũng không thể nào ăn tiếp được nữa. Nhưng không ăn thì cô lại không thể nào đối diện được với Tiểu Ngư nên chỉ có thể cúi gằm mặt mà nuốt từng thìa cháo thôi.
Thấy cô không kích động nữa nên Tiểu Ngư mới dám nói tiếp.
– Tiểu thư, thực ra em thấy lão đại cũng không phải đang nói dối chị hay là phủi bỏ việc mình làm. Chị bình tĩnh nói chuyện với ngài ấy một lần thử xem.
Mặc dù đã cố gắng chỉ tập trung ăn thôi, nhưng cứ nghe Tiểu Ngư nhắc đến cái tên của người đó thì cô lại không tài nào mà ăn được nữa. Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên má và đã hòa vào cháo trong miệng, cô bật khóc thành từng tiếng nấc nở.
– Tại sao lại như vậy? Tại sao lại thành ra như vậy chứ? Lão già, sao chú ấy lại làm vậy với chị chứ….? Không phải còn rất tốt sao? Sao lại như vậy….?
Nhìn cô khóc đến đau lòng như vậy, Tiểu Ngư cũng luống cuống không biết nên nói tiếp thế nào, thôi thì cứ vừa dỗ dành cô rồi từ từ tìm cơ hội nói sau. Nó vừa lau nước mắt cho Lãnh Di Mạt vừa nhắc lại.
– Tiểu thư, chị đừng khóc nữa. Chuyện lần này chị thực sự đã hiểu lầm lão đại rồi. Em đã hỏi ngài Ryan, và ngài ấy cũng khẳng định với em đúng là như vậy.
Hình như Lãnh Di Mạt vẫn còn bài xích, không muốn nghe tiếp những câu vô căn cứ mà lặp đi lặp lại chẳng có gì khác biệt này. Tiểu Ngư sau một hồi vật vã thì cũng hiểu ra được vấn đề, liền kéo hai tay Lãnh Di Mạt đang bịt chặt tai xuống, không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
– Tiểu thư, chị bình tĩnh nào. Chị còn nhớ lần trước em từng nói với chị, lão đại đã hỏi em có cách nào để ccoshai người giống hệt nhau mà không phải sinh đôi chứ? Lúc đó em đã nói câu trả lời của em là phẫu thuật chỉnh hình hoặc trang điểm. Chị còn nhớ không? Không phải tự nhiên mà lão đại lại hỏi một câu vớ vẩn như vậy đâu.
Lần này thì đúng là Lãnh Di Mạt đã chịu bình tĩnh hơn. Cô cũng nhớ là lần trước đi du lịch cùng nhau, Tả Bân cũng từng nói với cô nếu sau này cô gặp một người giống hắn đến tìm cô thì chắc chắn người đó không phải là hắn. Chẳng lẽ chính là ý này sao? Thực sự là có người đang cố tình dùng vẻ ngoài của hắn để vu khống cho hắn?
– Tiểu Ngư, chị mệt rồi, em ra ngoài đi.
Cô không nói gì cả, cũng không có một dấu hiệu nào cho thấy biểu cảm sau khi nghe được chuyện này. Động thái đầu tiên của cô lại là nằm xuống giường và kéo chăn đắp kín mặt, còn kiên quyết đuổi Tiểu Ngư ra ngoài nữa.
Thấy vậy, Tiểu Ngư cũng không còn cách nào khác, đành phải đứng lên và rời khỏi trước.
….….
Thiết kế mới của Ryan cho bộ sưu tập đã bắt đầu triển khai. Thời gian Tả Bân ở công ty còn nhiều hơn là về nhà. Cả ngày đến tối, hắn đều bận rộn hoàn thành những thủ tục kiểm định và những hợp đồng liên quan đến việc ra mắt thiết kế mới cho Đan Thạch, đến thời gian để ăn uống và nghỉ ngơi cũng bị cắt bớt rất nhiều, một ngày có khi tổ chức họp khẩn đến năm sáu lần.
Hắn ngồi ở vị trí chủ trì, nghe từng phương án quảng bá sản phẩm mới do các giám đốc bộ phận trình bày mà không có bao nhiêu ý tưởng khiến hắn hài lòng, từng kế hoạch trình lên đều bị yêu cầu làm lại từ đầu.
Giám đốc bộ phận chế tác chính là người hứng nhiều trận phong ba nhất trong mỗi lần ra mắt bộ sưu tập mới của công ty. Công thức pha màu đã sửa đi sửa lại không dưới mười lần vẫn chưa làm cho Tả Bân hài lòng, suốt mấy cuộc họp đều phải mang theo giấy thấm mồ hôi hột.
Đan Thạch đang bước vào giai đoạn hoạt động hết công suất, không có một người nào rảnh rỗi cả, đến thời gian đi vệ sinh còn phải đếm từng giây một.
Thực ra thì Ryan cũng biết sở dĩ Tả Bân càng yêu cầu khắt khe với nhân viên không phải chỉ vì muốn đẩy nhanh tiến độ công việc mà hắn đang cố tình làm khó bản thân. Cho dù hắn cố gắng vùi đầu vào công việc nhưng vẫn luôn quan sát điện thoại, chờ một cuộc gọi từ Lãnh Di Mạt mà đã hơn ba ngày rồi chẳng thấy đâu.
– Lão Tả, cậu đã không nghỉ ngơi mấy ngày rồi, cứ nhưu vậy sản phẩm còn chưa hoàn thành thì cậu đã đổ bệnh rồi đấy.
Trong nhà máy sản xuất, Ryan cùng Tả Bân đang kiểm tra nhiệt độ tạo màu cho thạch anh.
Ghi chép lại phản ứng, Ryan nhìn tên mặt lạnh vẫn say mê với công việc như vậy thì không khỏi lắc đầu cảm thán, vẫn khuyên hắn một câu. Nhưng Tả Bân vẫn cố tình phớt lờ, không muốn nghe anh ta nói tiếp.
– Tớ trả lương cho cậu là để cậu làm việc chứ không phải đến lo chuyện bao đồng.
Nói rồi, hắn lại tiếp tục đi xem xét từng khâu chế tác, từ các lò luyện đến máy cắt, dây chuyền gắn chi tiết, đều không bỏ qua bước nào cả.
Hai người đi qua một vòng, còn chưa kịp kiểm tra gì thì Hầu Tử đã chạy tới báo.
– Lão đại, xảy ra chuyện lớn rồi.
Tả Bân đưa dụng cụ thử nhiệt lại cho nhân viên đứng bên cạnh, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nhàn nhạt hỏi lại.
– Có chuyện gì mà phải hốt hoảng như vậy?
Cả Ryan đứng gần đó cũng khá tò mò.
Hầu Tử cầm chiếc tablet trên tay, thao tác vài bước và đưa cho Tả Bân, vẫn cẩn trọng báo cáo tiếp.
– Lão đại, lô hàng của chúng ta đến Vịnh Ba Tư đã bị chặn lại rồi. Đối phương là Từ thiếu chủ của Bạch Hổ Bang.
Nguyên liệu hiện có ở đây vẫn chưa đủ để hoàn thành bộ sản phẩm này, cho nên lô hàng được vận chuyển bằng đường biển từ Nam Phi về chính là nguồn nguyên liệu còn thiếu đó. Bây giờ lại gặp sự cố trên đường vận chuyển, lại là người của Bạch Hổ Bang, không cần nghĩ cũng biết là Ngôn Tô đứng phía sau thao túng tất cả. Hiềm khích giữa Tả Bân và Bạch Hổ Bang vẫn chưa có một cách giải quyết rõ ràng nên chắc chắn Từ thiếu chủ rất dễ dàng bị Ngôn Tô dắt mũi. Vụ việc lần này hẳn cũng là do ông ta châm ngòi lửa để Bạch Hổ Bang xen vào chuyện kinh doanh của Đan Thạch.
Đây là vấn đề gây rắc rối không nhỏ cho Đan Thạch vì thời gian để chuẩn bị ra mắt thiết kế mới không còn nhiều, phải tận dụng hết mọi thời gian và nguồn lực.
Thấy Tả Bân không nói gì mà cứ trầm mặc suy tư, Hầu Tử mới thử đưa ra mọt chủ ý.
– Lão đại, hay là thuộc hạ phái thêm người đến hỗ trợ, cùng lắm là để chúng ở lại làm mồi cho cá thôi.
Ryan vừa nghe thì lại ngăn cản ngay, vô cùng điềm tĩnh mà giải thích tình hình.
– Đây là điều mà Ngôn Tô đang mong chờ nhất đấy. Nếu bây giờ các cậu kích động tuyên chiến với Bạch Hổ Bang thì người được lợi nhất vẫn là ông ta.
Hầu Tử có vẻ khá bất mãn, muốn phản biện lại nhưng lại bị Tả Bân ngăn cản.
– Ryan nói đúng. Bây giờ tội danh giết Từ Đạo vẫn đang ở trên đầu tôi. Tôi không chỉ là kẻ thù của Bạch Hổ Bang mà còn là kẻ thù của cả giới hắc đạo. Cho nên trực tiếp đối đầu với Bạch Hổ Bang chỉ có thiệt chứ không có lợi gì cả.
Hắn nói đến đây rồi lại dừng lại, dường như đã nghĩ ra được hướng giải quyết cho chuyện này rồi.
– Cậu chuẩn bị một chút, tôi sẽ trực tiếp đến đó lấy lại lô hàng.
– Ryan, chuyện ở đây cậu giúp tớ lo liệu.
Lúc Ryan và Tả Bân đã gật đầu thống nhất thì Hầu Tử lại thông báo thêm một tin trời đánh nữa.
– Lão đại, như vậy không ổn chút nào. Nếu bây giờ ngài rời khỏi đây thì vụ kiện bản quyền của Đan Thạch phải làm thế nào đây?
Tả Bân lập tức quay sang nhìn cậu ta với vẻ mặt vừa sửng sốt vừa có chút tức giận, gắt giọng hỏi.
– Vụ kiện bản quyền? Sao cậu không nói cho hết ngay từ đầu đi hả?
Bị hắn hét một tiếng, Hầu Tử cũng phải nín thở đứng cho vững, cẩn trọng đưa đơn kiện vừa nhận được cho hắn xem qua.
Tả Bân cầm lấy đơn kiện trong tablet, đọc qua một lượt rồi đưa cho Ryan kiểm tra, sắc mặt hắn trong phút chốc đã tối sầm lại.
Bên đứng ra kiện Đan Thạch sao chép thiết kế là Daji, mà người đứng đầu thì chính là Ngôn Dực rồi. Ngôn Tô một bên dựt dây cho Bạch Hổ Bang chặn tàu hàng của Đan Thạch về Thượng Hải, một bên gọi Ngôn Dực gây thêm rắc rối về mặt bản quyền sản phẩm mới. Xem ra là muốn một lần bóp chết Đan Thạch.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tả Bân cũng có quyết định cuối cùng.
– Hầu Tử, cậu ở lại cùng Ryan lo chuyện vụ kiện. Cố gắng không để ảnh hưởng đến việc quảng bá sản phẩm và giá cổ phiếu của Đan Thạch, ít nhất là trong hai mươi bốn giờ. Tôi sẽ đến đó thương lượng với Bạch Hổ Bang, đưa lô hàng về.