Ngâm mình trong bồn tắm đã hơn nửa tiếng nhưng Lãnh Di Mạt vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi. Góc ngồi này có thể cho cô nhìn thấy rất rõ vết sẹo trên vai của mình thông qua chiếc gương lớn trong nhà tắm, vết sẹo với một chữ “Tả”, đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất nhắc nhở cô phải nhớ mình cần làm gì và mục đích lần này cô trở về là gì.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, mà Tả Bân cũng đang ở bên ngoài. Ở trong phòng tắm nhưng Lãnh Di Mạt vẫn nghe rất rõ từng âm thanh tay đổi bên ngoài. Có người đang đến phòng tìm Tả Bân, cô có thể đoán đó chính là Lưu Phiến Phiến. Vừa hay, cô đang rất muốn nghe thử cô ta đến làm gì, để quyến rũ Tả Bân hay để tố cáo cô nhỉ?
– Cô đến đây làm gì?
Tả Bân vừa mở cửa ra và nhìn thấy người đến tìm là Lưu Phiến Phiến thì biểu cảm liền lộ vẻ không vui, chán ghét nhìn cô ta một cái đã quay đầu đi vào trong. Lưu Phiến Phiến cũng nhanh chân chạy theo phía sau, vừa lọt vào phòng thì cũng kịp chặn trước mặt người đàn ông,
– Lão đại, em có chuyện này nhất định phải nói với ngài.
Trong dáng vẻ này của Tả Bân thì chắc chắn là hắn mới về phòng và đang định đi tắm, trên người còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cởi được hai cúc áo đến ngực thì dừng lại. Hắn còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn người đứng phía sau, chỉ nhàn nhạt cắt ngang.
– Cô còn muốn nói gì nữa? Một chút cảm giác áy náy của tôi đối với cô cũng do cô tự mình đem hủy sạch sẽ. Bây giờ tôi không có nhiều kiên nhẫn với cô nữa.
Lưu Phiến Phiến nắm chặt hai tay bên đùi, hít thở sâu một hơi để tích đủ dũng khí mới tiến lên phía trước nói với hắn, và đương nhiên cũng lại là chuyện của Lãnh Di Mạt.
– Lão đại, lần trước ở phòng bếp, những gì ngài nhìn thấy không phải là tất cả. Đây là lí do mà Lãnh Di Mạt đã cố tình hất nước sôi vào tay của em để giành lại.
Cô ta vừa nói vừa giơ ra trước mặt hắn một chiếc máy ghi âm đã bị hỏng, là sau khi bị Lãnh Di Mạt vứt đi, cô ta đã cố gắng tìm lại nhưng không thể khôi phục được nội dung nữa, dù không có chứng cứ rõ ràng nhưng cô ta không thể nhẫn nhịn Lãnh Di Mạt thêm.
Nhìn chiếc máy ghi âm trên tay cô ta, Tả Bân lại lộ vẻ mặt chán ghét để cùng cực.
– Cô quậy đủ chưa? Phiến Phiến, chắc cô vẫn chưa quên hôm đó, cái ngày mà Mạt Mạt mất đi đứa bé, cô liên tục ở bên tai tôi nói những lời dối người gạt mình, chẳng phải cô luôn miệng nói muốn tốt cho cô ấy sao? Còn rất tốt bụng khuyên tôi đủ điều. Mãi sau đó tôi mới nhận ra mình bị mắc lừa chiêu li gián của cô. Bây giờ chắc cô vẫn nghĩ tôi là tên ngốc để cô xoay mòng mòng à?
– Lẽ ra tôi nên sớm nhận ra, lúc thì cô nói với tôi Mạt Mạt là con gái của Lãnh Di Tu, cô ấy sớm muộn cũng giết tôi. Lúc thì cô lại giả nhân giả nghĩa khuyên tôi nên chung sống hòa thuận với cô ấy, buông bỏ thù hận. Rốt cuộc thì đâu mới là bộ mặt thật của cô đây?
– Cô liên tục chạy tới tìm tôi nói Mạt Mạt đang diễn kịch lừa tôi. Phiến Phiến, nếu nói đến trình độ diễn xuất thì không ai có thể sánh bằng cô đâu.
Hắn nói liền một mạch dài, chẳng chừa lại một chút cho Lưu Phiến Phiến phản biện, lúc thấy cô ta lại muốn mở miệng ra biện minh cho bản thân thì hắn lại liền cướp lời trước.
– Đủ rồi. Đừng nói gì nữa, cô ra ngoài đi.
Đã quyết định vào đây như vậy rồi thì sao Lưu Phiến Phiến có thể bỏ cuộc nửa chừng như vậy chứ. Cô ta nhìn qua Tả Bân đang định bước đi thì liền chặn lại lần nữa, thái độ càng cương quyết hơn.
– Lão đại, tại sao ngài không dám thử? Nếu không phải trong lòng ngài đã có nghi ngờ và lo sợ thì sao lại không dám thử chứ?
Ngồi trong bồn tắm ngâm mình, cuộc đối thoại của đôi nam nữ bên ngoài, Lãnh Di Mạt nghe không xót một từ. Cô cố tình vào trong phòng tắm của Tả Bân chính là để đợi hắn, xem ra lại có một kẻ ngốc muốn chui đầu vào rọ rồi. Nhếch môi cười bí hiểm, ánh mắt lạnh lùng xa cách, cô đứng lên và cố tình làm đổ chai tinh dầu trên kệ. Tiếng vang do đồ rơi vỡ trên sàn đủ để thu hút sự chú ý của đôi nam nữ bên ngoài.
Người đầu tiên chạy vào chính là Tả Bân, còn Lưu Phiến Phiến cũng chạy theo phía sau hắn.
Lúc hai người bọn họ đẩy cửa xông vào phòng tắm với vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trong bồn tắm thì Lãnh Di Mạt cũng chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến rồi. Vì ngâm mình trong nước với lớp bọt của xà phòng nên vừa vặn che được thân thể đang trần truồng. Cô nhìn người đàn ông đứng bên cửa với ánh mắt trong veo tràn ngập sợ hãi của một đứa trẻ vừa làm hỏng đồ.
– Chú Bân, xin lỗi, Mạt Mạt lỡ tay làm rơi đồ của chú rồi.
Đừng nói đến vẻ mặt méo mó khó coi của Lưu Phiến Phiến vì ngay cả Tả Bân cũng không ngờ được Lãnh Di Mạt lại ngồi trong bồn tắm của mình, cô từ lúc nào mà chui vào trong này rồi? Hắn từ kinh ngạc đến khó hiểu rồi lo lắng chạy vội vào lấy một chiếc khăn đang treo trên tường, chẳng hỏi lí do gì mà chỉ dỗ dành cô trước.
– Không sao, Mạt Mạt, em không bị thương là được rồi. Nào, anh đưa em ra ngoài.
Nhưng phản ứng của Lưu Phiến Phiến thì khác hoàn toàn, cô ta đúng là không thể nào nhịn được khi thấy Lãnh Di Mạt ngang nhiên ngồi trong bồn tắm của Tả Bân như vậy, dáng vẻ lẳng lơ đó chính là đang cố tình câu dẫn đàn ông mà.
– Lãnh Di Mạt, con hồ ly tinh kia, còn không biết xấu hổ mà vào phòng của lão đại. Trình độ câu dẫn đàn ông của cô đúng là có thể khiến người khác mở rộng tầm mắt đấy.
Lưu Phiến Phiến càng nổi giận thì chính là Lãnh Di Mạt đang đạt được mục đích. Cô rụt rè nép sau lưng Tả Bân, như lấy hắn làm chỗ dựa mới dám chỉ tay múa chân với người phụ nữ kia.
– Cô Lưu, cô là vệ sĩ của tôi mà cũng dám mắng tôi sao? Đây là cách làm việc của sát thủ Xích Bang à?
Trong tình thế này, Lưu Phiến Phiến cố gắng đấu với Lãnh Di Mạt thì không khác gì tự lấy dây trói cổ của mình, bởi vì điều duy nhất khiến Tả Bân quan tâm chính là người phụ nữ của hắn có chịu ủy khuất hay không thôi.
– Mạt Mạt ngoan, đừng giận nữa, anh đưa em ra ngoài trước.
Lãnh Di Mạt vẫn kéo lấy cánh tay hắn, bĩu môi buồn bã lắc lắc đầu, vì hành động áp sát quá mức ái muội của cô mà chiếc áo sơ mi duy nhất mà Tả Bân đang mặc trên người cũng bị ướt hết và dính vào da thịt săn chắc, từng bắp thịt cuồn cuộn mạnh mẽ cũng nổi lên mờ mờ ảo ảo, trông như ngọn lửa đang thiêu ánh mắt của người nhìn vào.
– Chú Bân, Mạt Mạt muốn tắm thêm. Nhưng cô ta vừa bắt nạt Mạt Mạt nên Mạt Mạt muốn cô ta phải ở đây pha nước tắm cho Mạt Mạt.
Nghe trò này của Lãnh Di Mạt, Lưu Phiến Phiến đã tức đến lồng ngực sắp vỡ tung ra cả rồi. Đôi mắt trừng trừng đầy căm phẫn, hai tay cũng đang năm chặt lại, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ.
– Tiểu thư, cô đã tắm nãy giờ rồi, tắm nhiều quá cũng không có sạch hơn được đâu.
Đương nhiên là Lãnh Di Mạt và Tả Bân đều nghe hiểu được ý tứ trong lời này của cô ta. Nếu Lãnh Di Mạt vẫn vờ tỏ ra ủy khuất thì Tả Bân đã thực sự nổi giận rồi, hắn lạnh giọng cắt ngang.
– Phiến Phiến, đừng có quên vị trí và nhiệm vụ của mình, cô trông chừng Mạt Mạt đến khi cô ấy tắm xong.
Hắn nói vậy xong thì định quay sang dỗ Lãnh Di Mạt nhưng lại bị con mèo con của mình quấn chặt không chịu buông.
– Chú Bân, chú ở đây với Mạt Mạt đi, chú không ở đây thì cô ta lại bắt nạt Mạt Mạt.
Câu này của cô thì Tả Bân cũng tin chắc chắn rồi. Hắn lại nhìn xuống thân thể như ẩn như hiện trong bồn nước, yết hầu lại liên tục chuyển động lên xuống, cổ họng như thiếu nước trầm trọng, hai tay đều đang cố nắm chặt nhưng gân xanh vẫn không ngừng nổi lên, cô như vậy là đang tra tấn hắn sao? Đã lâu lắm rồi, hắn đều không đụng vào cô, cũng vì sức khỏe của cô chưa hồi phục sau khi phẫu thuật phá thai, nhưng bây giờ thì….
– Mạt Mạt, anh đợi bên ngoài được rồi, nếu có chuyện gì anh sẽ vào ngay. Được không?
Lãnh Di Mạt không do dự đã lắc đầu, hai tay ôm chặt hắn không buông. Giống như trong phòng tắm này chỉ có hai người vậy, Lưu Phiến Phiến đứng kia lại là hoàn toàn biến thành không khí rồi, cô dùng hết sức để níu chặt người đàn ông như níu lấy sợi dây cứu mạng, còn từ từ di chuyển lên theo ngực của hắn, túm lấy cổ áo của hắn và kéo hắn khom lưng xuống, vừa vặn để môi của hắn phủ lên môi của mình.