Nghe được thông tin mà Lãnh Di Mạt cho thì Ryan cứ như vừa tìm được một bản đồ kho báu vậy, anh ta lập tức vào phòng của Tiểu Ngư để tìm người.
– Ngài Ryan, ngài có chuyện gì sao?
Vừa nhìn thấy người đàn ông xông vào phòng mình, Tiểu Ngư mặc dù có chút hoảng loạn nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh để cúi chào anh ta, điềm nhiên hỏi một câu.
Thái độ này của Tiểu Ngư cũng một phần nào đó cho Ryan một chút gợi ý. Anh ta cười cười, không nói gì ngay mà đi thẳng vào trong, rất tự nhiên ngồi lên giường của nó, còn cầm lấy một con gấu bông trên giường làm gối ôm.
– Sao vậy? Vẫn còn giận tôi?
Cứ tưởng là chuyện gì quan trọng nên Tiểu Ngư mới đứng chờ để nghe, nhưng khi anh ta đã hỏi vậy thì nó cũng biết anh ta lại đang muốn nói gì rồi nên cứ lờ đi và tiếp tục dọn đồ của mình vào tủ.
Nhưng Ryan không vì vậy mà từ bỏ, tiếp tục nói cho đến khi nó chịu để ý tới mình mới thôi.
– Hôm đó là do tôi không đúng, tôi không nên nổi giận với cô. Tôi đến để xin lỗi cô rồi đây. Nếu xin lỗi thế này vẫn không khiến cô hài lòng thì tôi đưa cô đi chơi được không?
Nói tới đây, anh ta vẫn không thấy Tiểu Ngư có bất kỳ dấu hiệu nào là đang chú ý tới lời nói của mình cả. Trong đầu đột nhiên nhớ lại mấy lưu ý của Lãnh Di Mạt.
“Tiểu Ngư từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cho nên con người cô ấy luôn tuân thủ mọi nguyên tắc, và còn đặt nguyên tắc cao hơn cả cảm xúc của bản thân. Khúc mắc trong lòng cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ nói với chú đâu, trừ phi chú phải chủ động hỏi cô ấy. Tiểu Ngư cho dù phải buồn bã và uất ức một mình cũng sẽ không bao giờ mở miệng chất vấn chú người phụ nữ trong khung ảnh kia là ai hoặc món đồ cô ấy làm vỡ có phải rất quan trọng với chú hay không. Bởi vì cô ấy đang coi chú là ông chủ của mình, mà nguyên tắc của cô ấy chính là làm đúng trách nhiệm của một thuộc hạ, thuộc hạ thì có thể tò mò cả chuyện đời tư của ông chủ sao? Cho nên tất cả đều nằm ở chú, chú phải chủ động giải thích, chủ động hỏi. Đó là tất cả những vấn đề hai người đang gặp phải đấy, còn làm gì nữa thì chắc là chú cũng biết rồi.”
Suy nghĩ một hồi lâu, Ryan liền đổi ngay một hướng khác để dẫn dắt vấn đề. Anh ta cứ nói hết những gì mà bản thân cho rằng đang là nỗi lo và phiền não của Tiểu Ngư.
– Cô ấy là hôn thê của tôi, năm năm trước, tôi và cô ấy đã sắp kết hôn. Vào ngày đưa cô ấy đi thử váy cưới, tôi nhận được một nhiệm vụ quan trọng không thể trì hoãn. Cho nên tôi phải thất hứa với cô ấy, còn để cô ấy tự mình đi về. Trên đường cô ấy về, một tai nạn đã xảy ra, sau đó thì….cô ấy mãi mãi không về được nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4. [BHTT] Ân
=====================================
Khi nghe câu chuyện do anh ta kể, Tiểu Ngư hoàn toàn đã có phản ứng, nó đứng bất động tại chỗ và dừng mọi động tác hiện tại lại, nhưng lại không quay đầu lại, cứ dứng yên như vậy mà nghe. Cho đến khi Ryan ngừng kể rồi, nó lại buộc miệng nói một câu.
– Ngài là nhị gia của Xích Bang, thuộc hạ dưới trướng có đến hàng trăm người, tại sao không thể bảo vệ được cô ấy chứ?
Ryan có thể nhìn thấy hai vai của nó đang run run, lồng ngực của anh ta bất giác lại đau nhói.
– Cô ấy luôn không muốn dính líu đến Xích Bang. Mong muốn duy nhất của cô ấy chính là tôi có thể rời khỏi Xích Bang, cùng cô ấy sống một cuộc sống bình thường. Cho nên, tôi bắt đầu lừa dối cô ấy, trước mặt cô ấy nói là đã rút khỏi Xích Bang, nhưng sau lưng cô ấy, tôi vẫn sống cuộc sống trước kia.
Tiểu Ngư vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng của nó đã bắt đầu run run khi tiếp tục nói.
– Cho nên, sau đó ngài rút khỏi Xích Bang vì muốn thực hiện mong muốn của cô ấy?
Cảm giác có gì đó không đúng, càng nói thì lại càng sai mục đích ban đầu, nhưng Ryan vẫn thành thật gật đầu, rồi lại lắc đầu.
– Không phải chỉ để thực hiện lời hứa với cô ấy. Bởi vì tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân về cái chết của cô ấy. Nếu không phải tôi lừa dối cô ấy, nếu hôm đó tôi không đi, thì cô ấy đã không chết. Tôi rút khỏi Xích Bang, coi như một lời xin lỗi tôi dành cho cô ấy.
Càng về sau thì Tiểu Ngư càng không dám để lộ cảm xúc đang kích động, cố gắng nắm chặt chiếc khăn choàng cổ đang cầm trên tay để điều chỉnh lại nhịp thở.
– Như vậy, cuối cùng thì ngài rút khỏi Xích Bang cũng là vì cô ấy. Ngài Ryan, tôi có thể hỏi câu này không? Nếu như tôi nói, tôi cần ngài quay lại Xích Bang, thì ngài có sẵn sàng quay lại không?
Lần này thì nó đã gom đủ dũng khí để xoay người lại đối diện với Ryan rồi, nhưng lại không nói được hết câu, vốn dĩ nó đang muốn hỏi, nếu vì nó, liệu Ryan có sẵn sàng quay lại Xích Bang không. Nhìn người đàn ông cứ như xuất thần nhập thần, mơ hồ không có câu trả lời rõ ràng, Tiểu Ngư đã đoán được kết quả nhưng vẫn cố gắng ôm hy vọng, cho đến khi Ryan cố tình nói qua chuyện khác.
– Không nói chuyện này nữa. Tôi đói rồi, cô xuống nấu cơm đi.
Chút hy vọng trong lòng của Tiểu Ngư rốt cuộc cũng bị dập tắt, có trời mới biết nó đang cố kìm nén để không rơi nước măt đến mức nào. Phút cuối cùng đó, nó vẫn muốn hỏi, có phải anh ta vẫn còn yêu người phụ nữ đó không? Nhưng rồi nó vẫn không có đủ can đảm đó, cho nên chỉ có thể tiếp tục chôn kín trong lòng. Nhanh chóng xốc lại tinh thần lãnh đạm cần có, gật đầu một cái rồi đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé đó rời đi, lồng ngực của Ryan cứ như bị đục khoét đến máu sắp chảy cạn. Anh ta bắt đầu có một cảm giác sợ hãi, sợ rằng bi kịch đó lại lặp lại lần nữa, sợ rằng bản thân lại không có đủ sức mạnh để bảo vệ người con gái đó, sợ rằng cô nhóc đó rồi sẽ rời xa mình. Anh ta đã muốn nói, cho dù anh ta có ở Xích Bang hay không thì cũng sẽ bảo vệ nó thật tốt, nhưng những lời này lại không thể thốt ra thành câu được.
….…
Vì thân thể trong thời kỳ mang thai rất nhạy cảm nên Lãnh Di Mạt cũng không được ngâm quá lâu. Đúng lúc cô vừa đứng lên để mặc đồ vào thì Tiểu Ngư lại đến gõ cửa, thông báo một câu khiến cô vừa sốc vừa bất ngờ.
– Tiểu thư, chị có ở trong đó không? Chị mau ra đây đi, sắp xảy ra án mạng tới nơi rồi. Bên ngoài, Ngôn thiếu chủ tìm đến tận cửa, ngài Ryan đang ngăn không cho anh ta vào. Hai người bọn họ sắp lao vào đánh nhau rồi.
Lãnh Di Mạt phải vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái mới tỉnh táo lại để tiêu hóa hết thông tin vừa nghe được. Ngôn Dực sao lại đến đây chứ? À không, sao anh ta biết được cô đã dọn đến đây mà tới tìm chứ? Trời à, không phải là lo lắng Ryan và Ngôn Dực sẽ đánh nhau thôi đâu, nếu đến tai của Tả Bân thì không phải cô lại càng gặp rắc rối hơn sao?
Nghĩ tới đó, Lãnh Di Mạt vội vàng mặc đồ cho xong, sau khi soi mình trong gương đã ổn rồi mới xông tới mở cửa.
– Vẫn còn ở dưới đúng không?
Tiểu Ngư gật gật đầu, nhanh chân theo sát bước chân của Lãnh Di Mạt.
Hai người rất nhanh đã đi xuống tới phòng khách và chạy tới cửa.
– Ngôn thiếu chủ, sao anh lại đến đây chứ?
Ngôn Dực và Ryan đứng đối diện nhau ngay cửa, xung quanh hai người đã tràn ngập mùi thuốc súng, bốn mắt nhìn nhau nảy lửa hừng hực. Vừa nhìn thấy Lãnh Di Mạt đi tới, Ngôn Dực ngang nhiên chẳng thèm để mắt tới chủ nhà là Ryan mà đi tới trước mặt Lãnh Di Mạt.
– Lãnh tiểu thư, cô lại khách sáo nữa rồi, đương nhiên tôi đến tìm cô rồi, không lẽ lại đến tìm anh ta sao?
Nói chuyện với Lãnh Di Mạt nhưng Ngôn Dực vẫn không quên đá xéo sang Ryan đang trừng mắt hậm hực.
Không khí quái dị gì đây? Lãnh Di Mạt cười cười lấy lệ, lần lượt nhìn cả hai người, cũng phải hỏi thử.
– Ngôn thiếu chủ, tin tức của anh cũng nhanh thật đấy. Vậy cho tôi hỏi, anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?
Mấy lần trước cô hợp tác với anh ta để đối phó với Tả Bân nhưng không ai đủ chứng cứ để vạch trần hoàn toàn, vậy mà bây giờ Ngôn Dực anh ta lại xuất hiện công khai trước mặt của Ryan thế này thì không phải đang hại chết cô rồi à?
– Cũng không phải chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn mời cô đi xem kịch thôi.
Vừa nói, Ngôn Dực vừa cầm hai tấm vé kịch ra cho Lãnh Di Mạt kiểm chứng.
Nhìn thấy hành động hiện tại của anh ta, lại nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa đôi nam nữ trước mặt, Ryan cũng không muốn xen vào quá nhiều, chỉ nhắc Lãnh Di Mạt.
– Mạt Mạt, cháu muốn đi đâu là quyền của cháu. Nhưng chú phải nhắc cháu trước, có nói với lão Tả hay không thì cũng là quyền của chú.