Ryan không biết đã cắm rễ trong thư phòng của Tả Bân bao lâu rồi, vẫn là một câu chuyện mà anh ta lại nhai đi nhai lại suốt mấy ngày liền không chán.
– Tớ nói này lão Tả, từ trước đến giờ cậu làm gì cũng suy xét rất kỹ lưỡng, sao bây giờ cậu lại tin con nhóc đó răm rắp vậy chứ?
Những lời này Tả Bân cũng nghe không biết bao nhiêu lần rồi, đến mức thuộc lòng và chán ghét luôn. Cho dù Ryan có cố tình lặp lại thì hắn cũng chỉ có một câu trả lời thôi.
– Cậu cũng vừa xem kết quả kiểm tra não bộ của Mạt Mạt rồi đấy. Nếu cậu không tin thì cứ tìm ra điểm sai đi. Chuyện này tớ biết mình phải làm gì, cậu đừng cố vẽ thêm rồng thêm phượng nữa.
Không thể khuyên được hắn, mà bản thân Ryan thì cũng không thể tìm ra được một căn cứ xác đáng nào để minh chứng cho những nghi ngờ của mình, anh ta cũng chỉ có thể hướng câu chuyện sang một vấn đề khác.
– Được thôi, nếu cậu đã cho rằng Mạt Mạt thực sự bị bệnh. Vậy cậu đang làm gì thế? Đầu tiên là từ lúc Mạt Mạt trở về với trạng thái hiện tại thì cậu liền không cho phép Tiểu Ngư về lại cạnh Mạt Mạt nữa, cậu làm vậy khác gì đang cố tình lừa dối con bé. Cậu muốn câu chuyện giả tạo này được giả tới cùng nên mới không để Tiểu Ngư về. Lão Tả, bây giờ cậu thử nói cho tớ biết, cậu không phải là đang lừa gạt Mạt Mạt đi.
Thời gian này mặc dù Tiểu Ngư đều ở chỗ của Ryan nhưng mối quan hệ của hai người chẳng khác nào trong chiến tranh lạnh cả. Mà Ryan cũng không muốn gây áp lực cho Tiểu Ngư nên vẫn muốn cho nó trở về chỗ của Lãnh Di Mạt. Vậy mà Tả Bân hết lần này đến lần khác, cương quyết không cho Tiểu Ngư về. Một mặt có lẽ là vì lo sợ sau chuyện Lãnh Di Mạt bị ép phá thai thì với tính cách của Tiểu Ngư sẽ không chịu để yên chuyện này, một mặt khác thì trong trí nhớ của Lãnh Di Mạt hiện tại thì Tiểu Ngư vẫn đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài chưa về. Ryan không hiểu được hết ý đồ của Tả Bân nhưng bản thân Tả Bân thì chắc chắn đã có sẵn câu trả lời cho chính mình rồi. Đúng như vậy, hắn chính là muốn câu chuyện giả này biến thành thật, không muốn mối quan hệ đang tốt đẹp của mình và Lãnh Di Mạt bây giờ bị phá vỡ bởi bất kỳ lí do gì.
– Còn nữa, lão Tả, hôm nay cậu gọi mấy bác sĩ này qua đây chắc không phải là chỉ muốn chứng minh với tớ là Mạt Mạt không lừa cậu đấy chứ?
Trong thư phòng không phải chỉ có mỗi hai người bọn họ mà còn có đội bác sĩ tâm lý của Xích Bang đã ngồi thảo luận với nhau suốt cả buổi theo lệnh của Tả Bân.
Tả Bân vừa ký duyệt tài liệu trên bàn thì quét mắt nhìn qua một lượt, sắc mặt như trùng xuống nặng nề. Đúng lúc thì bác sĩ đứng đầu đội đã đưa ra hướng giải quyết vấn đề.
– Ông chủ, hiện giờ bệnh tình của tiểu thư đang có hướng chuyển biến rất tốt. Ngài thực sự muốn ngưng trị liệu sao?
Sở dĩ bây giờ Lãnh Di Mạt và Tả Bân có thể có được những giây phút đẹp tựa giấc mơ vậy cũng chỉ là vì cô đang bị bệnh thôi. Rồi cũng sẽ có một ngày cô khỏi bệnh và nhớ lại hết những chuyện trước kia, những khoảnh khắc đẹp đẽ này cũng sẽ tan biến. Cho nên Tả Bân đã nghĩ rồi, dù cách này của hắn đúng là rất hèn hạ và còn giống như đang trốn tránh tội lỗi của bản thân, nhưng đây chính là sự lựa chọn tốt nhất mà hắn nghĩ tới, hắn thật sự không muốn để mất cô nữa. Chỉ cần nhớ lại lúc suýt nữa thì đánh mất cô thì cảm giác sợ hãi lại bắt đầu bủa vây, tra tấn hắn như một cơn ác mộng không bao giờ dừng lại. Không biết từ khi nào mà hắn lại sợ cảm giác mất đi cô như vậy, từ lúc nào mà hắn càng lúc càng ích kỷ, càng lúc càng tham lam. Hóa ra cuối cùng thì cách hắn lựa chọn để bù đắp cho cô lại chính là tiếp tục lừa dối để che đậy những tổn thương mà hắn gây ra cho cô, hóa ra hắn lại là một tên hèn nhát như vậy, sợ hãi việc để mất cô, sợ hãi phải đối diện với nỗi đau.
– Ông cứ nói đi, ông có bao nhiêu cách cứ nói hết đi. Dù phải dùng cách nào thì cũng phải làm cho cô ấy không bao giờ nhớ lại nữa. Mạt Mạt bây giờ đang rất tốt, tôi không muốn cô ấy phải nhớ lại những chuyện đau lòng trước đây nữa.
Mấy vị bác sĩ kia lại do dự đưa mắt nhìn nhau. Những lời mà Tả Bân vừa mới nói cũng dọa cho Ryan một phen kinh ngạc.
Đi ngang qua thư phòng của Tả Bân và nghe được một nửa trong cuộc đối thoại trong phòng nên Lãnh Di Mạt liền đứng nép sang bên cạnh để nghe tiếp đoạn còn lại. Cô cẩn thận nhướn người đến gần sát cửa và áp tai vào để nghe rõ hơn. Bên trong hình như cũng mới vừa thảo luận vấn đề thôi.
– Ông chủ, ngưng trị liệu cũng là một trong những cách để kéo dài bệnh rối loạn tâm lí của tiểu thư, cũng có thể ngăn cản quá trình tiểu thư khôi phục lại đoạn ký ức đang tạm thời bị đóng. Nhưng thời gian cưỡng chế cũng không thể kéo dài quá một năm, tiểu thư có thể sẽ tự tìm lại ký ức và phục hồi nếu có bất kỳ một gợi ý tương tự với những hình ảnh trong quá khứ.
Sau khi nghe xong phân tích cùng những khuyến cáo của bác sĩ, Tả Bân vẫn kiên quyết với quyết định ban đầu, giọng điệu mang theo thập phần nóng nảy.
– Không cần nói nhiều vậy nữa. Tôi không cần biết các người dùng cách gì, miễn đừng làm hại đến sức khỏe của cô thì cứ kéo dài tình trạng tâm lý hiện tại, bao lâu cũng được, ít nhất không phải là bây giờ.
Lãnh Di Mạt nghe không xót một câu chữ nào. Cô đứng bất động mất vài giây để có thể tiếp thu hết những gì mình vừa nghe được. Hai tay vô thức nắm chặt lấy góc váy, móng tay sau lớp vải cũng sắp cắm sâu vào lòng bàn tay rồi, ánh mắt chuyển lạnh, hận ý tràn ngập không thể nào tan đi trong phút chốc, môi mỏng cố mím chặt lại, gò má còn đỏ ửng vì dồn nén bao nhiêu sự tức giận ở đó.
Tả Bân đang muốn ngừng trị liệu cho cô vì không muốn cô nhớ lại những chuyện mà hắn đã làm với cô. Nếu không phải cô đang diễn, nếu cô thực sự bị bệnh thì sao đây? Liệu có phải hắn sẽ mãi mãi che đậy đi mọi việc, biến cô thành con rối cả đời này không? Không biết cha bị giết chết, càng không biết bản thân từng có một đứa con cũng bị hắn ép chết. Sau cùng, hắn vẫn chọn cách lừa gạt cô, vẫn chọn cách trốn tránh mọi trừng phạt.
Được thôi, nếu hắn đã không biết hối cãi thì cô cũng không cần cho hắn thêm cơ hội nào nữa, cũng không cần phải chờ thêm làm gì. Diễn vở kịch này bên cạnh hắn lâu vậy rồi, cuối cùng cũng đã đến lúc cô cho nó hạ màn thôi. Đến lúc kết thúc tất cả mọi ân oán rồi.