Cả một đêm không ngủ được vì Tả Bân vẫn nằm trên giường cùng mình, Lãnh Di Mạt mới thức dậy rất sớm. Cô và hắn dù ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng lại trong trạng thái chiến tranh lạnh, thậm chí đến nhìn mặt nhau còn khó nữa.
– Chú làm gì vậy? Mau bỏ tay ra đi.
Lãnh Di Mạt mới từ nhà vệ sinh đi ra thì Tả Bân lại chặn trước cửa, chỉ đợi cô ra rồi kéo cô lại, ôm chặt lấy cô, gục đầu vào hõm cổ mềm mịn, thở dài một hơi nặng nề thế này thì hình như là hắn đang rất mệt mỏi rồi, đến cả giọng nói cũng trầm khàn nặng nề.
– Mạt Mạt, chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa được không? Không phải em nói muốn làm thật nhiều điều cho anh sao? Vậy em có thể đừng giận anh nữa được không? Cho dù chúng ta kết hôn thì em cũng có thể làm nhiều thứ khác cho anh mà. Chẳng lẽ chỉ có em mới có thể bù đắp cho anh, còn anh thì lại không thể làm được gì cho em sao? Vậy thì cùng lắm chúng ta kết hôn rồi, em sinh cho anh mấy đứa con đi, một đội bóng luôn cũng được.
Nghe hắn nói bên tai, trái tim của Lãnh Di Mạt hình như là cũng bắt đầu dao động. Hắn từng nói sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô, yêu thương cô, bảo vệ cô. Vậy mà bây giờ cô lại cướp mất cơ hội đã từng hứa sẽ cho hắn, thậm chí còn vô tình khiến hắn bị tổn thương nữa, vậy rốt cuộc là cô đang làm gì để nói là bù đắp cho hắn đây?
– Chú bỏ tay ra đi. Em nghĩ chúng ta cần có thời gian để bình tĩnh lại. Thời gian này em không muốn bị chú làm phiền thế này nữa, cho nên hy vọng chú có thể tôn trọng không gian riêng của em.
Nói xong thì cô cũng gỡ tay hắn ra khỏi bụng mình, không thèm ngoảnh mặt lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
….
Lãnh Di Mạt vừa xuống lầu đã ra vườn tưới cây, cô muốn dồn hết tâm tư vào một việc nào đó để ngừng suy nghĩ về chuyện của mình và Tả Bân. Không phải là cô đã tự hứa sẽ bù đắp cho hắn ư? Vậy cô đang giận dỗi và đòi chia tay gì chứ? Không phải là rất buồn cười sao?
Lúc cô đang tưới từng chậu hoa treo trên giàn thì bình tưới lại bị cướp mất, mà người đang cướp đồ của cô lại chính là Ryan mà tối qua còn mua rất nhiều quà cho cô.
– Mạt Mạt, Mạt Mạt à, những việc tưới cây thế này sao cháu không để thợ vườn làm chứ. Thôi nào, đưa đây chú làm giúp cháu.
Nhìn người đàn ông nhiệt tình đến muốn giúp mình kia, Lãnh Di Mạt chỉ biết ngơ ngác ngẩn người ra hồi lâu.
– Chú Ryan?
Ryan cầm bình tưới và bắt đầu tưới nước cho từng chậu hoa, lại không ngừng ba hoa.
– Cháu không cần phải quá ngạc nhiên, từ hôm nay chú sẽ giúp cháu làm tất cả mọi việc lớn nhỏ. Cháu cần gì thì chỉ cần nói với chú, chú nhất định sẽ giúp cháu.
Nhìn Ryan khác với ngày thường như vậy thì lại càng khiến cho Lãnh Di Mạt thấy đáng nghi, sao một người vốn rất hay bám lấy Tiểu Ngư nay lại chuyển sang cô rồi, không phải là có âm mưu gì phía sau đấy chứ.
– Không cần đâu ạ. Cháu chỉ cần chú cứ như bình thường là được rồi.
Cô nói xong thì liền co giò bỏ chạy vào trong nhà, tránh Ryan cứ như tránh tà.
Cả một buổi sáng ngày hôm đó, cứ hễ Lãnh Di Mạt đi đến đâu hay định làm gì thì Ryan cũng xuất hiện không lệch một giây, từ bưng cơm rót nước cho cô đều không ngần ngại mà làm hết.
– Mạt Mạt, có phải cháu mệt rồi không? Đây, uống một ly nước ép sẽ giúp cháu thư giãn hơn.
– Mạt Mạt, sữa này nguội rồi, để chú hâm nóng lại cho cháu.
– Mạt Mạt, để đó cho chú. Cháu cứ ngồi nghỉ đi, cháu không cần làm gì cả.
Cứ mỗi lần bị Ryan bám theo tới thì Lãnh Di Mạt chỉ ước mình có thể tàng hình ngay luôn. Cô nhìn sang Tiểu Ngư và vú nuôi như cầu cứu, nhưng bọn họ cũng chưa hết ngỡ ngàng nhìn theo từng hành động kỳ quái của Ryan.
..
Tả Bân đang ngồi họp mà điện thoại không biết đã thông báo bao nhiêu lần tài khoản trừ tiền rồi. Hắn cầm lên xem vài lần, lại nghiến răng bất lực, tắt luôn chuông thông báo mới tập trung tiếp vào cuộc họp được.
Cuộc họp vừa kết thúc, hắn trở về phòng làm việc đã hỏi ngay Hầu Tử đi theo sau.
– Ryan đang làm trò gì vậy?
Nhìn sắc mặt hắn đang tức tối như vậy, Hầu Tử cũng biết là sắp xảy ra chuyện gì. Cậu ta cúi thấp đầu, cẩn trọng thông báo tình hình ở thủ phủ cho hắn nghe.
– Lão đại, ngài Ryan đã bám lấy tiểu thư cả ngày hôm nay rồi. Còn mua rất nhiều đồ tặng cho tiểu thư nữa.
Nghe xong, Tả Bân càng không thể nào chịu nổi. Hôm qua hắn vì nghe Ryan hứa hẹn đủ điều nên mới đưa thẻ cho anh ta dùng, cả sáng nay điện thoại liên tục thông báo tài khoản trừ tiền do thanh toán. Không cần nghĩ cũng biết là Ryan lại dùng tiền của hắn đem rải khắp nơi, là để mua đồ cho Lãnh Di Mạt đây sao?
Bây giờ Đan Thạch đang trong giai đoạn bận rộn ngày đêm để kịp ra mắt bộ sưu tập mới. Vai trò của Ryan càng quan trọng hơn hết, vậy mà anh ta lại ném hết tất cả mọi việc cho Tả Bân lo liệu, còn anh ta thì ở nhà lấy lòng vợ hắn. Trò gì đây vậy?
– Cậu xuống lấy xe đi.
Tả Bân vừa đưa tay nới lỏng cà vạt vừa nói với Hầu Tử. Mà Hầu Tử khi nghe hắn ra lệnh như vậy thì cũng không khỏi kinh ngạc.
– Lão đại, ngàin định đi đâu à?
– Về nhà với vợ chứ còn đi đâu nữa.
Tả Bân không cần suy nghĩ đã đáp lại ngay, còn có phần nóng nảy nữa, làm cho Hầu Tử cũng bất ngờ liên tục.
– Nhưng mà lão đại, không phải hôm nay ngài tăng ca sao?
Nghe cậu ta nhắc chuyện tăng ca, Tả Bân còn xua xua tay mấy cái, dứt khoát nói.
– Hủy đi. Tôi phải về nhà rồi.
Hầu Tử cũng không nói thêm được gì nữa, nhanh chóng đi làm theo lệnh của hắn.
Đến giờ ăn tối nhưng Lãnh Di Mạt không có khẩu vị chút nào, cho nên cô đã định không ăn và về phòng nghỉ sớm, không ngờ là Ryan lại khăng khăng kéo cô ngồi lại, còn cầm cả đũa nhét vào tay cô, giới thiệu từng món trên bàn.
Cả ngày hôm nay cô đã nhẫn nhịn tên này lắm rồi, không biết là anh ta có mục đích gì nhưng anh ta cứ như vậy khiến cô vừa khó chịu vừa sợ hãi, chắc đến ngủ cũng gặp ác mộng mất.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định nói chuyện rõ ràng một lần.
– Chú Ryan, từ tối hôm qua đến giờ chú đã khác thường rồi, chú bám lấy cháu làm đủ mọi trò vô vị như vậy rốt cuộc là có chủ đích gì đây? Chú đừng nói là chẳng có gì. Cháu biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến chú Bân, chú cũng đừng nói là chú Bân nhờ chú thay chú ấy xin lỗi cháu. Cháu chắc chắn không phải chỉ có như vậy, bây giờ chú nói thật với cháu đi, rốt cuộc thì hai người đã thỏa thuận chuyện gì rồi?
Cố gắng che giấu cả ngày nhưng cuối cùng vẫn bị Lãnh Di Mạt vạch trần. Ryan cũng không còn lí do gì để diễn tiếp nữa, anh ta đặt đũa xuống bàn, nghiêm túc nói.
– Nếu cháu đã nói vậy rồi thì chú cũng nói thật cho cháu biết vậy. Thực ra chú cũng là giúp lão Tả xin lỗi cháu. Còn mục đích chính của chú là muốn nhờ cháu một việc.
– Nhờ cháu? Chú muốn nhờ cháu việc gì chứ?
Lãnh Di Mạt không khỏi tò mò mà hỏi lại ngay, còn không chớp mắt nhìn người ngồi đối diện mình.
Trước khi nói ra chuyện chính, Ryan không muốn để Tiểu Ngư nghe được nên mới nhìn về phía nó và vú nuôi, ý tứ đuổi người rất rõ ràng, cả hai người có lẽ cũng đều hiểu, chỉ là Tiểu Ngư lại rất khó chịu và không muốn đi ra ngoài, nếu không phải có vú nuôi kéo đi trước thì nó cũng muốn ở lại để nghe thử xem là Ryan rốt cuộc muốn nói gì với Lãnh Di Mạt.
Đợi khi trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, Ryan mới nói ra mong muốn hiện tại của mình.
– Mạt Mạt, chú đã nghe lão Tả nói hai người cãi nhau đến mức muốn chia tay. Điều mà chú muốn nhờ cháu chính là đừng có chia tay với lão Tả và đồng ý kết hôn với cậu ta. Chú muốn nhờ cháu kết hôn với lão Tả trong ngày ra mắt bộ sưu tập mới của Đan Thạch.
Lãnh Di Mạt còn tưởng mình đang bị sôt, phải tự đặt tay lên trán để kiểm tra thử mới chắc chắn vừa rồi không phải nghe nhầm. Nhưng cô vẫn không thể nào hết kinh ngạc vì yêu cầu rất khó đỡ này.
– Chú Ryan, chuyện này không phải chú Bân nhờ chú đấy chứ? Lão già này cả cách hèn hạ này cũng nghĩ ra nữa sao?
Nghe Lãnh Di Mạt mắng Tả Bân như vậy, Ryan cũng bàng hoàng một lúc lâu. Cãi nhau đến mức này có phải sẽ rất khó làm hòa không, còn nói gì đến việc kết hôn nữa.
– Mạt Mạt, không phải vậy đâu. Là chú đã đến xin lão Tả kết hôn trước, chủ ý cho hai người kết hôn là từ chú mà ra, cho nên mới khiến cậu ta đưa ra đề nghị kết hôn với cháu. Chú lại không nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, chỉ là chú thật lòng mong muốn hai người có thể kết hôn vào ngày ra mắt thiết kế mới.