Thấy Lãnh Di Mạt ở trong quá lâu nên Tiểu Ngư mới đi vào để gọi cô về. Nó đi tới chỗ cô đang quỳ, lo lắng cúi xuống dìu cô đứng lên.
– Tiểu thư, chị quỳ lâu như vậy rồi, đừng quỳ nữa.
Vừa nói với Lãnh Di Mạt xong thì Tiểu Ngư cũng nhìn qua bia mộ trước mặt, cúi đầu một cách nghiêm túc theo lễ nghi cần có. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của đôi vợ chồng trên di ảnh, đột nhiên nước mắt của nó cứ vô thức mà tuôn rơi, càng nhìn càng thất thần, đến mức không kiểm soát được hành vi của bản thân nữa, vừa khóc vừa bước tới gần bia mộ, giống như có gì đó đang nghẹn nơi cổ họng vậy, muốn gọi một tiếng nhưng lại không thể nào cất thành lời được…..Đến khi nhìn sang di ảnh của bé gái gần đó, một cảm xúc kỳ lạ khác lại mạnh mẽ xâm chiếm lấy nó, chính là cảm giác vừa nhìn đã quen thuộc nhưng lại khiến ngực của nó đau lên từng cơn quặn thắt, từ từ đến mức khó thở….
– Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, em sao vậy? Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, em vẫn ổn chứ?
Tiểu Ngư đột nhiên lại ôm ngực khó thở, hấp hối ngã xuống đã dọa cho Lãnh Di Mạt một phen khiếp vía. Cô vội vàng đỡ lấy nó, liên tục gọi để nó duy trì trạng thái tỉnh táo.
….…
Ngôn Tô mỗi lần ra sân golf đều rất ít khi đưa theo thuộc hạ, có khi chỉ có mỗi một mình Ngao Bính. Chính vì vậy mà lúc Ngôn Dực đến tìm ông ta cũng chẳng có nhiều người ngăn cản, anh ta nhanh chóng đi vào được bên trong, đến thẳng chỗ của Ngôn Tô để hỏi ông ta.
– A Dực, hôm nay cũng có hứng đến đánh golf à? Còn đứng đó làm gì nữa? Không mau đi thay đồ đi?
Thấy con trai đột nhiên lại đến tận đây, Ngôn Tô không biết là thật lòng hay giả vờ nữa mà vẫn thản nhiên vừa đánh golf vừa nói những lời này với Ngôn Dực. Trong khi đó thì thái độ của Ngôn Dực từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi, chính là mang theo cả một luồng khí lạnh như muốn giết người đến nơi vậy.
– Cha nuôi, không phải người đã hứa với con là sẽ không đụng đến Mạt Mạt rồi sao? Vậy chuyện bắt cóc cô ấy là thế nào? Người giải thích thế nào về chuyện này đây hả?
Bị chất vấn như vậy, Ngôn Tô lại chẳng tỏ thái độ kinh ngạc gì cả, dường như là đã đoán được từ lúc con trai mới bước vào đây rồi. Ông ta vẫn thản nhiên vào tư thế phát bóng, lười biếng như không muốn quan tâm.
– Là chuyện đó sao? Con đến tận đây tìm ta là vì chuyện đó sao? Việc con phải làm bây giờ không phải là nghĩ cách để Đan Thạch không ra mắt được bộ sưu tập mới à? Vẫn rảnh rỗi chạy đi chạy lại lo chuyện của một ả đàn bà?
Nhận được câu trả lời hoàn toàn phủi bỏ trách nhiệm cùng thái độ hờ hững không liên quan của Ngôn Tô, Ngôn Dực càng tức giận hơn nữa. Anh ta gầm lên một tiếng, hét thẳng vào mặt cha mình, còn trút giận vào những vật dụng chơi golf bên cạnh, đá văng ra khỏi vị trí ban đầu.
– Đủ rồi đó! Người có chịu thôi đi không hả? Rốt cuộc người đang xem con là gì vậy hả? Ngay cả lời hứa mà người cũng không muốn giữ thì người còn coi con là con của người không?
Trước thái độ chống đối vô cùng kịch liệt của con trai, Ngôn Tô cũng bắt đầu tỏ vẻ không vui, chậm rãi xoay người lại để nhìn anh ta, chậc lưỡi chê bai.
– Chà chà, tên vô dụng này, nhìn lại xem con đã làm được việc gì ra hồn chưa đã. Con thất bại lần này đến lần khác mà vẫn muốn ta phải tuân thủ lời hứa sao? Muốn ta tuân thủ lời hứa thì trước hết con nên làm cho xong chuyện của mình đi đã.
Ông ta còn tỏ ra rất tự tin, rằng chỉ với vài ba câu này có thể đuổi cổ đứa con trai này của mình về và ngoan ngoãn làm việc cần làm. Thế nhưng ông ta đã không thể ngờ rằng chỉ sau đó vài giây, Ngôn Dực cũng đã đưa ra một quyết định khác.
– Cha nuôi, con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con sẽ không làm nữa, con không cần làm theo những gì người bảo con làm nữa. Thay vì con cứ tiếp tục để người lợi dụng hết lần này đến lần khác nhưng kết quả là người vẫn muốn làm tổn hại đến người con yêu thì con cũng tuyên bố luôn. Ngay từ giây phút này, khi con rời khỏi đây, con đã sẵn sàng đối đầu với người để bảo vệ Mạt Mạt. Nếu người vẫn còn muốn giết cô ấy thì thứ mà người nhận được chính là xác của con.
Nói hết câu thì anh ta cũng lập tức xoay người đi luôn mà không đợi nghe Ngôn Tô sẽ nói gì hay phản ứng ra sao, bởi vì tất cả những điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Nhìn Ngôn Dực cứ thế mà rời đi, Ngôn Tô chỉ hừ lạnh một tiếng. Ông ta sớm đã đoán được sẽ có ngày này, ngay từ đầu ông ta cũng chẳng còn đặt hy vọng gì lên người Ngôn Dực nữa, cho nên mới tính đến phương án khác.
….….
Buổi họp vừa kết thúc, thư ký và Hầu Tử vẫn còn ở lại để sắp xếp những tài liệu quan trọng cho Tả Bân. Bận rộn một lúc, thư ký cũng đã đi làm nhiệm vụ được giao, còn Hầu Tử vẫn còn đợi Tả Bân tan làm.
– Cậu sắp xếp lại theo tiêu chí tôi đã liệt kê rồi gửi mail cho tôi trước ngày mai.
Hầu Tử nhận lấy tập văn kiện mà Tả Bân đưa cho, đọc qua một lượt rồi gật đầu.
Không còn việc gì khác nữa, Tả Bân cũng đứng lên để rời khỏi phòng họp, trong lúc hắn đang cầm lấy đồ trên bàn lên thì Hầu Tử lại đứng chắn trước mặt với thái độ dường như có chuyện muốn nói nhưng lại chần chừ mãi không nói được gì.
– Có chuyện gì?
Biết là bị Tả Bân nhận ra rồi nên Hầu Tử cũng không còn cách nào khác, cúi thấp mặt và cất giọng chậm rãi.
– Lão đại, thực ra, thực ra hôm nay, tiểu thư.
Lén nhìn xem biểu cảm của Tả Bân, thấy hắn đang dần mất kiên nhẫn đợi thêm nên cậu ta buộc phải nói cho hết câu.
– Tiểu thư đã đến gặp thuộc hạ, và hỏi mộ của Tả gia. Thuộc hạ cũng đã cho tiểu thư biết rồi……
Nghe xong tin tức này thì Tả Bân đúng là phải có một biểu cảm khác liền, đầu tiên là chắc chắn rất kinh ngạc đến khó hiểu, nhưng ngay sau đó chính là tức giận. Tại sao Lãnh Di Mạt đột nhiên lại hỏi chuyện của Tả gia chứ? Hơn nữa gần đây cô còn rất kỳ lạ nữa, thái độ đối với hắn cũng thay đổi hẳn. Liệu có phải là trong lúc bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì mà hắn chưa biết hay không?
– Cậu nói xem Mạt Mạt tại sao lại hỏi chuyện này chứ?
Dù chưa xác định được lí do chính xác nhưng Tả Bân đã có một dự cảm chẳng lành. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại dò tìm định vị của Lãnh Di Mạt thì thấy cô vẫn ở thủ phủ. Hắn vội vã cầm cặp xách và áo khoác đi nhanh ra khỏi phòng họp. Hầu Tử cũng nhanh chân đuổi theo sau.
..
Nhận được tin báo Tiểu Ngư bị ngất mới được đưa về thì Ryan đã vội bỏ hết công việc ở Đan Thạch để chạy về xem tình hình của nó.
– Nhóc con, nhóc con, cô không sao chứ? Đã khám bác sĩ chưa? Có bị thương ở đâu nữa không?
Tiểu Ngư mặc dù lúc ở trước bia mộ của gia đình ba người kia đã ngất xỉu nhưng sau khi được đưa về thủ phủ và được Lãnh Di Mạt chăm sóc một lúc thì đã không còn gì đáng ngại nữa. Nó đứng trong phòng bếp đang uống nước thì bất thình lình bị Ryan mới chạy vào không ngừng xoay trái rồi xoay phải, cho dù không còn vấn đề gì nữa cũng bị anh ta xoay cho ngã bệnh thôi.
– Ngài Ryan, ngài Ryan, tôi không sao.
Nó phải nói tới mấy lần thì Ryan mới chịu dừng lại, sau đó lại ôm mặt của nó nhìn hết bên này qua bên kia. Xác nhận nó không sao thật nữa thì mới thở phào một hơi.
– Tôi còn tưởng cô gặp chuyện gì rồi. Không sao thì tốt, không sao thì tốt.
Tiểu Ngư thuận tay đẩy nhẹ anh ta ra rồi đi lướt qua một bên, dáng vẻ bình thản đáp lại một câu.
– Tôi có thể gặp chuyện gì chứ.
Mọi chuyện như thế nào thì Ryan đã nghe kể sơ qua rồi, biết là Tiểu Ngư cùng Lãnh Di Mạt đến nghĩa trang của Tả gia và sau đó thì ngất xỉu, nhưng đang yên đang lành sao hai người lại đến chỗ đó chứ. Hơn nữa thì từ trước đến nay, vì luôn giấu chuyện ân oán của Tả gia với Lãnh gia nên Tả Bân chưa từng cho Lãnh Di Mạt biết vị trí của nghĩa trang, sao bây giờ lại….
– Tôi nói này, hai người sao lại ở chỗ đó được vậy? Ý tôi chính là nghĩa trang của Tả gia đấy.
Nghe Ryan nhắc đến nghĩa trang Tả gia thì Tiểu Ngư lại bắt đầu nhớ tới phần mộ kia, nó trầm mặc có vẻ rất suy tư, lắc đầu nói.
– Là tiểu thư muốn đến đó nên tôi mới đưa chị ấy đi. Nhưng mà, anh nói, đó là nghĩa trang của Tả gia? Vậy, hai vị kia chính là cha mẹ của lão đại? Còn cô bé kia thì sao? Cô bé đó là ai?
Vừa nghe thì Ryan cũng biết là Tiểu Ngư đang hỏi đến ai, anh ta thấp giọng nói cho nó biết.
– Là em gái của lão Tả, Tiểu Nguyệt.