Tang lễ vừa kết thúc thì nhiều người cũng đã được lui về trước. Lãnh Di Mạt thì được Hầu Tử đưa lên xe để đợi Tả Bân vì Ryan muốn nói chuyện riêng với hắn một chút.
Phía trước khu mộ của Tiểu Ngư còn có một cây hoa thân gỗ với tán rất rộng, có thể che nắng che mưa cho nó nữa. Đứng dưới bóng mát của tán cây, Tả Bân vừa tới đã hỏi Ryan.
– Sao vậy? Đột nhiên lại muốn gặp tớ?
Ryan thu lại ánh mắt ưu thương vừa nhìn Tiểu Ngư lại, đối diện với Tả Bân thì lại là một thái độ vô cùng khác, chính là dáng vẻ uy nghiêm năm đó. Cậu ta vừa chìa tay ra vừa nói.
– Đưa tớ chìa khóa của tớ.
Chỉ cần câu này của anh ta thôi là Tả Bân cũng đủ biết là đang nói chuyện gì rồi, vì đây chính là một ký hiệu riêng của Xích Bang. Người nào muốn gia nhập Xích Bang thì phải có được chìa khóa dùng để chứng minh thân phận. Năm đó khi Ryan rời khỏi Xích Bang đã đem chìa khóa của mình để ở chỗ của Tả Bân. Cứ tưởng rằng sau này anh ta sẽ không bao giờ quay về lấy lại nữa, thật không ngờ hôm nay Tả Bân lại được nghe câu này của anh ta.
– Cậu sẽ quay về Xích Bang sao?
Không khó để nhận ra trong giọng của Tả Bân có mang theo một loại cảm xúc vô cùng kích động vì đang vô cùng mong đợi sự trở lại của Ryan.
Mà Ryan cũng không phải quá phấn khích gì, cũng bởi vì khi đưa ra quyết định này, anh ta chỉ còn nghĩ đến Tiểu Ngư thôi.
– Tớ phải trả thù cho Tiểu Ngư, tớ phải tự tay lấy đầu của Ngao Bính để tế vong hồn cô ấy. Để làm được điều đó, tớ phải trở về Xích Bang.
Nghe anh ta nói lí do xong, Tả Bân cũng chẳng mấy kinh ngạc nữa vì từ lúc anh ta nói muốn lấy lại chìa khóa thì hắn cũng đoán ra được lí do này rồi. Nhưng để cho anh ta sau này không phải hối hận, Tả Bân mới hỏi thêm một câu.
– Cậu quyết định trở về Xích Bang là để báo thù cho Tiểu Ngư thôi à? Sau đó thì sao? Cậu sẽ lại tiếp tục rời đi?
Câu hỏi này của Tả Bân thực chất thì Ryan cũng đã có mấy lần tự hỏi bản thân rồi. Sau khi nghe Tả Bân hỏi xong, anh ta lại nhìn về phía mộ của Tiểu Ngư.
– Tiểu Ngư từng hỏi tớ, liệu tớ có thể quay về Xích Bang vì cô ấy không.
Anh ta đang nhớ rất rõ, Tiểu Ngư đã từng vì chuyện vị hôn thê trước của anh ta mà hỏi rằng, nếu anh ta vì người phụ nữ trước mà rời khỏi Xích Bang, vứt bỏ mọi quyền lực, vậy liệu có ngày nào đó anh ta cũng có thể vì nó mà trở về Xích Bang hay không. Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới điều này, chỉ là thật không ngờ rằng cuối cùng vẫn xảy ra, mà lại trong hoàn cảnh này, lại là khi nó đã rời bỏ anh ta rồi. Nhưng dù là vậy, anh ta cũng sẽ làm điều này vì nó…..
– Có lẽ Tiểu Ngư luôn mong muốn tớ sẽ quay về Xích Bang, đây là ước nguyện của cô ấy, cho nên tớ phải thực hiện vì cô ấy. Chỉ là…..
Chỉ là Tiểu Ngư đã không còn được nhìn thấy ngày anh ta trở lại Xích Bang nữa.
Tả Bân rất hiểu tâm trạng hiện tại của anh ta nên cũng không muốn chọc vào, hắn đặt tay lên vai của Ryan vỗ vỗ vài cái, sau đó mới nhắc tiếp chuyện trở lại của anh ta.
– Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi thì quay về đi. Tớ sẽ cho chuẩn bị lễ đón tiếp, hy vọng cậu đừng có dở trò nữa.
Ryan chỉ cười cười mà không nói gì, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn chung thủy dán chặt trên di ảnh trước mộ của Tiểu Ngư.
….…
Từ nghĩa trang trở về, Lãnh Di Mạt cứ im lặng mà đi thẳng lên lầu, Tả Bân lại vì lo chuyện Ryan trở lại Xích Bang nên mới đứng dưới này dặn dò Hầu Tử một số việc cần chuẩn bị. Cho nên khi hắn đi vào phòng lại phải chạy sang phòng của Tiểu Ngư để tìm Lãnh Di Mạt, vì hỏi người hầu mới biết từ lúc lên lầu thì cô đã ở trong phòng của Tiểu Ngư rồi.
Cửa không có khóa, Tả Bân chỉ đẩy nhẹ và cẩn thận bước vào trong. Hắn nhìn bóng lưng cô, đôi vai gầy đang run rẩy, hình như cô đang khóc, nghe thấy tiếng động có người vào nên cô mới vội vàng ngước mắt nhìn lên, đồng thời lau vội nước mắt. Nhìn thấy đó là Tả Bân, còn phải nặn ra một nụ cười ngọt ngào nữa.
– Lão già, chú xong việc rồi à?
Tả Bân gật gật đầu, nhìn chiếc hộp giấy mà Lãnh Di Mạt đang ôm và xem lại từng món đồ bên trong, hắn cũng biết đó là di vật của Tiểu Ngư nên cô mới khóc như vậy. Hắn bước tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng ngồi xuống.
– Là đồ của Tiểu Ngư sao?
Lãnh Di Mạt mỉm cười gật đầu, dù khóe mắt vẫn còn đỏ hoe.
– Đây đều là những vật mà Tiểu Ngư chưa từng cho em xem, hình như rất quý đối với cô ấy.
Không biết vì sao mà Tả Bân lại có một cảm giác tò mò và thân quen cứ thôi thúc hắn, để hắn xem thử những đồ vật kia là gì.
Thấy Tả Bân cầm một quyển ảnh lên, Lãnh Di Mạt cũng giúp hắn giới thiệu.
– Đây là ảnh chụp của Tiểu Ngư, đúng là rất hiếm khi cô ấy chụp hình.
Nhưng Tả Bân đã không còn nghe được những lời cô đang kể nữa, hắn cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà Tiểu Ngư cùng Lãnh Di Mạt chụp ở một hồ bơi.
– Mạt Mạt, Tiểu Ngư có từng nói với em vết bỏng trên đùi cô ấy có từ khi nào không?
Lúc nãy vì cứ tưởng Tả Bân nhìn tấm ảnh kia mãi không dời mắt là vì mình, Lãnh Di Mạt khá bất ngờ khi hắn lại hỏi đến Tiểu Ngư, lại còn rất quan tâm đến vết sẹo ở chỗ khá kín trên cơ thể nó nữa.
– Lão già, sao chú lại đột nhiên tò mò chuyện này như vậy?
Nhìn thấy vết bỏng trên đùi của Tiểu Ngư đã khiến Tả Bân trở nên kích động, hắn hơi cao giọng mà nói.
– Bởi vì đó có thể là vết bỏng mà anh từng gây ra.
Nghe câu này của hắn, đầu óc của Lãnh Di Mạt càng trở nên mơ hồ hơn nữa, rốt cuộc hắn đang nói cái quái gì vậy? Hắn và Tiểu Ngư có quan hệ gì khác mà cô không biết sao? Cô lại nhớ lại trước khi mất, Tiểu Ngư còn ôm hắn rất lâu nữa. Chẳng lẽ…..
Chắc chắn không thể được. Sao cô có thể có suy nghĩ điên rồ đó chứ?
Thấy Lãnh Di Mạt ngẩn người ra không nói gì, Tả Bân còn định tiếp tục hỏi, nhưng đúng lúc này thì quyển ảnh trong tay hắn lại rơi ra một bức ảnh khác, còn khá đặc biệt nữa. Đó là ảnh chụp một đứa bé gái, mà bên dưới lại ghi một dòng chữ, dòng chữ này rất quen thuộc đối với Tả Bân, chính là ngày sinh nhật sáu tuổi của Tiểu Nguyệt, là ngày mà Tả gia chìm trong biển máu. Hình bé gái kia mặc dù không phải là Tiểu Nguyệt, nhưng nếu nhìn kỹ thì đúng là có nét rất giống Tiểu Nguyệt, và có lẽ là lớn hơn Tiểu Nguyệt vài tuổi.
– Tiểu Nguyệt…..
Nghe Tả Bân gọi tên Tiểu Nguyệt khi nhìn vào tấm ảnh lúc nhỏ của Tiểu Ngư, hình như Lãnh Di Mạt cũng đang hiểu ra điều gì đó rồi. Cô trợn tròn mắt kinh ngạc, từng sợi dây thần kinh đều đang nhảy số, kích động đến giọng cũng run rẩy theo.
– Lão già, chú vừa gọi, vừa gọi Tiểu Ngư là Tiểu Nguyệt sao?
Bàn tay của Tả Bân siết chặt tấm ảnh kia trong tay, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở cho ổn định hơn, tiếp tục hỏi Lãnh Di Mạt về vết bỏng trên đùi của Tiểu Ngư.
– Em nói cho anh biết, vết bỏng này rốt cuộc là có từ khi nào? Tiểu Ngư chưa từng kể với em sao?
Chỉ sau một tiếng gọi Tiểu Ngư là Tiểu Nguyệt của Tả Bân mà hướng suy nghĩ của Lãnh Di Mạt cũng phải biến chuyển theo. Cô nhìn kỹ lại bức ảnh chụp chung của mình với Tiểu Ngư, cũng cố gắng nhớ lại những gì liên quan để nói với hắn.
– Tiểu Ngư cũng chưa từng nói rõ về vết bỏng này. Chỉ duy nhất lần đầu tiên em nhìn thấy và hỏi cô ấy, lúc đó cô ấy chỉ nói là bị từ lúc cô ấy bắt đầu có nhận thức.
Nghe cô nói xong, Tả Bân càng thêm khó hiểu, cũng chắc chắn chuyện này có gì đó không đơn giản, và quan trọng nhất chính là hắn phải xác nhận lại xem nghi ngờ của mình liệu có đúng hay không.
– Từ lúc có ý thức?
Lãnh Di Mạt cũng không hiểu gì, chỉ gật đầu và nói hết những gì mình biết.
– Đúng vậy, cha em từng nói lúc ông ấy đưa Tiểu Ngư về thì hình như cô ấy vừa trải qua một tai nạn rất kinh khủng. Có lẽ vì vậy mà những ký ức trước kia của cô ấy đã mất hết. Còn việc mà cô ấy nói từ khi có ý thức có lẽ chính là sau khi đến Xích Bang. Vậy là vết bỏng này đã có trước khi cô ấy gặp tai nạn nhỉ? Cũng có thể là trong lúc bị tai nạn?
Nghe đến đây, Tả Bân càng chắc chắn hơn một chút về suy đoán của mình. Hắn cảm giác một nỗi lo đang lớn dần, có hy vọng, lại có chút lo sợ. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, lồng ngực phập phồng vì hít thở nhanh.
– Mạt Mạt, anh sẽ làm rõ chuyện này. Anh phải xác nhận lại xem Tiểu Ngư có phải Tiểu Nguyệt không.