Hội trường lễ cưới cũng chính là hội trường lễ ra mắt bộ sưu tập mới Thiên Điểu, tất cả đều được trang trí rất hoàn hảo. Màu chủ đạo là màu vàng cam nhẹ nhàng kết hợp với màu trắng. Xung quanh hội trường đều đã trưng bày những chậu hoa tươi vừa được vận chuyển đến, hoa hồng và hoa thiên điểu. Hình ảnh mô phỏng bộ sưu tập Thiên Điểu cũng được biến tấu thành những vật dụng trang trí cho hội trường.
Chỉ còn chưa tới nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu nghi thức kết hôn. Cả hội trường bây giờ đều chật kín khách mời lẫn những đối tác kinh doanh của Đan Thạch vừa đến để chúc mừng đại hôn của Tả Bân vừa làm khách mời đến tham dự lễ ra mắt bộ sưu tập Thiên Điểu. Người người qua lại đều là những người có tiếng tăm lớn nhỏ trong giới tài chính, từ những ông chủ của các tập đoàn lớn nhỏ đến những cán bộ cao cấp, còn cả người của giới hắc đạo ẩn mình nữa. Ai nấy cũng nhanh chóng bắt lấy thời cơ ngàn vàng này để kết giao thêm nhiều mối làm ăn mới, những màn chào hỏi hay kính rượu đã trở thành hình ảnh đặc trưng trong những buổi tiệc thế này rồi.
..
Trong phòng trang điểm của cô dâu, Lãnh Di Mạt ngồi trước gương xinh đẹp lộng lẫy như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy, lớp trang điểm không hề làm giả đi vẻ đẹp vốn có của cô mà còn toát lên được những điểm tuyệt đẹp nhất. Chiếc váy cưới màu trắng tinh được đan bằng từng hạt kim cương nhỏ nhất, lấp lánh như ngàn ánh sao trên bầu trời. Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn duy trì nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như đóa hoa đang khoe sắc.
– Tiểu thư, thật không dám tin là hôm nay chị đã gả đi rồi.
Tiểu Ngư cùng thợ làm tóc đang trải lại tóc cho Lãnh Di Mạt, nhìn cô cười hạnh phúc thế kia, Tiểu Ngư cũng bị vui lây, còn không quên trêu chọc mấy câu.
– Sau ngày hôm nay chị đã là phụ nữ có gia đình rồi đấy, đừng có suốt ngày giận dỗi rồi đòi tuyệt thực nữa.
Người thân của Lãnh Di Mạt bây giờ ngoại trừ ông bà Lãnh gia thì có lẽ chỉ còn có Tiểu Ngư thôi. Nghe những lời nó vừa nói, khóe mắt cô lại cứ cay cay, giống như mẹ đang tiễn con gái đến nhà chồng vậy.
– Chị là ai chứ? Lão già đó không dễ dàng gì mới cưới được chị, sau này mà dám làm chị giận thì chị sẽ đá đít ngay.
Nhìn đôi mắt đang bắt đầu đỏ hoe của Lãnh Di Mạt trên gương, Tiểu Ngư lại luống cuống gọi cô ngay.
– Tiểu thư, không được khóc đâu đấy. Chị mà khóc là lại hỏng lớp trang điểm nữa.
…
Từ phòng cất giữ bộ trang sức Thiên Điểu đến phòng trang điểm của cô dâu cũng phải qua một đoạn hành lang dài. Tả Bân mới kiểm tra lần cuối trước khi đi tìm Lãnh Di Mạt, mà hắn vừa đến trước cửa phòng trang điểm thì Ryan lại chạy tới hối rồi.
– Lão Tả, cậu xong chưa vậy? Mau lên đi, sắp đến giờ rồi đấy.
Nhìn đồng hồ thì đúng là đã sát giờ cử hành nghi thức kết hôn, Tả Bân gật đầu một cái rồi đi về hướng sau cánh gà. Hầu Tử đi theo phía sau.
Trong lúc đợi chủ hôn đọc những phần giới thiệu thì Hầu Tử vẫn có vẻ không yên tâm mà hỏi.
– Lão đại, có cần kiểm tra lại thêm một lần nữa không?
Biết cậu ta đang hỏi chuyện kiểm tra bộ trang sức Thiên Điểu, Tả Bân chưa nói gì thì Ryan đã trả lời trước.
– Cậu lo lắng gì nữa đây? Đã kiểm tra rất kỹ rồi, chỉ có hai mươi phút thôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
…
Trong phòng trang điểm, khi nhận được thông báo của nhân viên sân khấu, Tiểu Ngư cũng bắt đầu bận rộn giúp Lãnh Di Mạt di chuyển ra ngoài, đi về hướng sau cánh gà. Nhưng lúc hai người đi ngang qua chỗ của Tả Bân thì nghe thấy cuộc tranh cãi nhỏ của bọn họ, vì Hầu Tử muốn kiểm tra lại bộ trang sức một lần nữa để đảm bảo không có vấn đề ngoài ý muốn nào, trong khi Ryan lại cứ lo lắng Tả Bân đi kiểm tra rồi thì sẽ làm lở thời gian cử hành nghi thức kết hôn.
Nghe bọn họ đôi co qua lại, Lãnh Di Mạt cũng nghĩ nên kiểm tra lần nữa, cô cẩn thận quan sát những ánh mắt xung quanh đều đang hướng về phía sân khấu chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật chính hôm nay, nếu để Tả Bân đi kiểm tra lại thì đúng là sẽ ảnh hưởng đến tiến trình buổi lễ, cho nên cô mới nói nhỏ với Tiểu Ngư.
– Tiểu Ngư, em đến đó xem thử có vấn đề gì không?
Nhưng ý của Tiểu Ngư cũng gần giống với Ryan, cẩn thận nhắc nhở.
– Tiểu thư, phải có vân tay và giác mạc của lão đại mới kiểm tra được bộ trang sức. Em có đến đó cũng không giúp được gì.
Lãnh Di Mạt nghe vậy không những không tức giận mà còn coi như một tin rất may mắn.
– Thật vậy đúng chứ? Chỉ có chú Bân mới mở được khóa bảo vệ thì còn có thể xảy ra chuyện gì được. Nhưng đây là sự kiện quan trọng, chúng ta cũng không thể lơ là, em cứ kiểm tra xung quanh bên ngoài là được.
Lần này Tiểu Ngư cũng không còn thắc mắc gì nữa, mỉm cười và gật đầu một cái, đi thẳng về hướng phòng khóa bảo vệ Thiên Điểu.
…
Sau khi đánh ngất những thuộc hạ do Tả Bân bố trí canh chừng bên ngoài phòng bảo vệ bộ trang sức, Lưu Phiến Phiến mới dễ dàng vào trong, nhưng để tiếp cận được chiếc lồng kính đặt từng món trang sức hình Thiên Điểu thì còn phải dùng đến thiết bị gây nhiễu hệ thống chống trộm phủ khắp xung quanh. Khi đến gần được rồi, cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc lồng kính giống hệt, chính là đồ vật mà Ngôn Tô đã đưa cho cô ta từ trước. Sau khi thay thế vị trí của chiếc lồng kính xong, Lưu Phiến Phiến cũng đặt chiếc lồng kính thật vào chiếc balo của mình, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bảo vệ.
…
Thời gian cử hành nghi thức hôn lễ đã bắt đầu nên phần lớn nhân viên cũng như khách mời đều đã di chuyển hết ra sảnh lớn, chỉ còn nhân viên bảo an đang phụ trách trông giữ phòng bảo vệ bộ trang sức bên trong. Tiểu Ngư vừa đi tới gần đó thì phát hiện bên ngoài không có một người nào canh giữ cả, nó như nhận ra có chuyện lớn nên nhanh chóng chạy đến kiểm tra. Nào ngờ còn chưa đến cửa thì đã có những kẻ lạ mặt đột ngột xuất hiện chặn đầu nó.
Tiểu Ngư tập trung tinh thần cảnh giác cao độ, nhìn từng tên một đang bao vây mình, bàn tay phía sau đang chậm rãi lấy điện thoại ra để thông báo khẩn cấp với bên ngoài. Nhưng ý định đó của nó đã bị phát giác ngay, sau đó thì những tên xung quanh bắt đầu tấn công cùng một lúc, ép nó vào thế không thể phản đòn, rất nhanh liền dùng đến máy chích điện để đánh ngất nó. Một tên trong đó vác nó lên vai, cả đám cùng nhau rút lui.
…
Nếu không phải nhờ có mấy tên thuộc hạ của Ngao Bính đúng lúc xuất hiện đưa Tiểu Ngư đi thì có lẽ Lưu Phiến Phiến đã bị phát hiện rồi. Cô ta nhìn ra bên ngoài không còn ai nữa thì mới nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
..
Trên sân khấu hôn lễ, Lãnh Di Mạt và Tả Bân đang đứng đối diện nhau, giữa hai người chính là chủ hôn đang điều hành tiết mục tiếp theo sau màn đọc tuyên thệ của cả hai người, đó chính là trao nhẫn cưới.
Mà người phụ trách đưa nhẫn cưới cho hai người lại chính là Tiểu Ngư, vừa nãy vì vội lên sân khấu thực hiện nghi thức hôn lễ nên Lãnh Di Mạt chưa nhìn xem Tiểu Ngư đã quay lại chưa, bây giờ là lúc quan trọng mà nó phải lên sân khấu nhưng chưa thấy bóng dáng đâu thì cô mới bắt đầu lo lắng. Cả Ryan cũng sốt ruột vì đây chính là thời khắc mà anh ta đã mong chờ nhất.
Trong lúc ai nấy đều đang khó xử thì Lãnh Di Mạt liền nảy ra một ý, đó là bảo người dẫn chương trình thay đổi thứ tự tiết mục, đưa Thiên Điểu ra cùng với màn đeo nhẫn cưới để kéo dài thời gian cho Hầu Tử đi tìm người.
Sau một lúc chờ đợi thì chiếc lồng kính Thiên Điểu cũng xuất hiện trên sân khấu, bắt đầu là tiết mục giới thiệu ý nghĩa của bộ trang sức Thiên Điểu và Tả Bân thì mở chiếc lồng kính ra. Nhưng lúc hắn vừa chạm tay vào khóa nhận diện vân tay liền phát hiện có điểm bất thường, cho nên mới ra hiệu gọi Ryan lại gần kiểm tra.
– Cậu nhìn đi, đây đâu phải Thiên Điểu.
Ryan sau khi nhìn vào bộ trang sức giống hệt Thiên Điểu ở trong lòng kính thì gương mặt cũng liền biến sắc, qua ánh mắt hoảng hốt kia thì có thể thấy là tình hình đã nghiêm trọng rồi, mặc dù vậy vẫn giữ được bình tĩnh để không bị phát hiện.
– Thiên Điểu bị đánh tráo rồi. Nhât định là đã có kẻ đột nhập vào phòng bảo quản.
Trong lúc hai người đứng gần nhau to nhỏ qua lại thì đột nhiên bên ngoài có một tiếng kêu lớn như đang ra hiệu, sau đó là bước chân rượt đuổi gấp gáp.
– Lão đại, là cô ta đã lẻn vào trong phòng bảo quản.
Những thuộc hạ khác khi nghe thấy vậy cũng lập tức theo lệnh của Tả Bân mà rượt đuổi người đang chạy ra phía cổng lớn.
Cả hội trường lễ cưới bây giờ bắt đầu trở nên hỗn loạn, ai nấy đều chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, có người thì tức giận, có người thì tò mò, nhưng dù là gì thì Tả Bân cũng không thể quản nhiều như vậy nữa.
Hầu Tử chen chúc qua đám đông chạy tới chỗ của Tả Bân, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
– Lão đại, là Phiến Phiến. Ngài để thuộc hạ bắt cô ấy được không? Thuộc hạ không muốn cô ấy bị thương.
Tả Bân cũng không nói gì, gật đầu một cái và vẫy tay ra hiệu cho cậu ta lui đi trước, coi như đã đồng ý với đề nghị đó.
Còn Ryan có vẻ như cũng đang bắt đầu lo lắng đến hoảng loạn.
– Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đâu rồi? Mạt Mạt, không phải cháu nói Tiểu Ngư đã đến phòng bảo quản sao?