Sau khi Ryan nói hết những gì cần nói thì cũng đi rồi, bên ngoài lại trở về khoảng không gian yên tĩnh như cũ. Tả Bân ngồi trong phòng chắc chắn cũng đã nghe hết những thông tin vừa rồi. Hắn vẫn ngồi yên như vậy, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đang lồng vào bàn tay mình.
Đúng vậy, hắn vẫn còn chuyện quan trọng phải làm. Hắn không thể ngồi đây mãi được.
– Mạt Mạt, em yên tâm. Anh nhất định sẽ trả thù cho con của chúng ta, đòi lại công bằng cho em. Sau đó anh sẽ lại đi tìm em. Mạt Mạt, đợi anh.1
Có vè hắn đã có quyết định cho chính mình, đáy mắt u ám dần dần chuyển lạnh. Hắn đứng lên và đi vào trong nhà vệ sinh, đứng trước gương lớn nhìn kỹ bản thân hiện tại. Sau hơn hai tháng mà hắn đã biến thành bộ dạng tiều tụy đến vậy rồi ư? Gương mặt hốc hác, gầy đi gần một nửa, râu tóc cũng mọc dài không ít. Hắn bắt đầu tắm rửa, chau chuốt lại ngoại hình. Lúc này mới nhận ra cả hai tay đều là vết thương mới lành như bao lâu vì tự mình làm mình bị thương suốt thời gian qua.
..
Ryan và Hầu Tử đã đứng trước cửa đợi khá lâu, cho đến khi nghe người bên trong gõ cửa.
– Mở cửa! Giờ thì cậu mở cửa được rồi đấy.
Hai người đứng đó đưa mắt nhìn nhau, khi Ryan nháy mắt ra hiệu thì Hầu Tử mới ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa.
Cửa phòng vừa được mở ra thì ba người ba cặp mắt nhìn nhau. Tả Bân đã khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng trước đây, ngoại hình vạn người mê của hắn cũng đã trở lại, toàn thân đều mang theo một luồng sát khí ẩn ẩn hiện hiện thì đích thị là Tả Bân rồi.
Quả nhiên vừa được thấy lại Tả Bân như trước thì khí thế của Ryan thời gian qua cũng đang tan theo làn gió. Anh ta nghiêng đầu nói bên tai của Hầu Tử.
– Việc đầu tiên mà cậu ta làm chắc chắn là bẻ cổ của tôi, lát nữa cậu nhất định phải bảo vệ tôi thoát thân an toàn đấy.
Hầu Tử cũng bị khí thế bức người của Tả Bân dọa cho lạnh cả người, cũng nói nhỏ với Ryan.
– Ngài Ryan, tôi nghĩ lần này ngài đi chầu trời rồi.
Đúng là Tả Bân vừa mới ra khỏi cửa đã đưa tay sang trước mặt của Hầu Tử. Cậu ta hiểu ý và lấy súng của hắn ra, cung kính đưa cho hắn.
Nhìn khấu súng trên tay của Tả Bân, Ryan lại cười cười, ra vẻ ngốc nghếch.
– Lão Tả, đã lâu không gặp.
Tả Bân cầm khẩu súng lên, ngắm nghĩa một hồi rồi đưa cả tay lẫn súng ra trước, vẩy vẩy như ra hiệu về hướng của Ryan.
– Cậu qua đây.
Biết hắn đang định làm gì nên Ryan đương nhiên phải nhanh chân tháo chạy rồi. Anh ta vẫn duy trì ngu ngốc đó, hai tay xua xua ra trước.
– Lão Tả, tớ rất mừng vì cuối cùng cậu cũng trở về rồi. Nếu cậu đã không có gì đáng ngại nữa thì tớ đi trước đây.
Tả Bân cũng không có thời gian để chơi với anh ta, để anh ta đi rồi mới chuẩn bị đưa người của mình đi, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý nữa.
– Người đang ở đâu?
Hắn chỉ cần hỏi vậy thì Hầu Tử cũng đủ hiểu rồi. Cậu ta vừa cất bước theo sau vừa báo cáo lại tình hình.
– Mấy tháng nay thuộc hạ đều cho người trông giữ, vẫn đang đợi ngài quyết định xử lý.
Tả Bân gật đầu một cái, vẫn là ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí đó. Đôi chân dài thẳng tắp bước từng bước dứt khoát và nhanh chóng.
– Lão đại!
Hắn đi đến đâu thì thuộc hạ đều cung kính cúi chào. Như vậy có thể thấy oai phong ngang tàn vốn có của hắn không hề bị mất đi trong thời gian hắn không có đây.
..
Trong thời gian Tả Bân xảy ra chuyện, nếu không phải do Ryan dở trò ngăn cản thì Lưu Phiến Phiến cũng không bị giam ở đây suốt mà không thể đến chăm sóc Tả Bân. Bây giờ thấy người đàn ông đã xuất hiện trước mặt mình rất khỏe mạnh và chẳng có chút thương tích gì nữa nên cô ta cũng yên tâm được rồi, mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy hắn.
– Lão đại, lão đại! Ngài không sao rồi, thật tốt quá. Em đã rất lo lắng cho ngài, thấy ngài không sao nữa thì em cũng yên tâm được rồi.
Những gì cô ta đang nói, mỗi câu mỗi ý vào tai của Tả Bân thì đều biến thành giễu cợt. Hắn tạm thời đề mặc cô ta nhào vào lòng mình, còn ôm chặt mình như vậy nữa. Chỉ cười cười với ý tứ khinh miệt, giọng điệu thì thập phần là đang cảnh cáo.
– Vậy cô muốn tôi phải làm sao cơ? Cô giết con của tôi, còn chưa dừng lại, cô giết cả người tôi yêu. Phiến Phiến, nếu cô là tôi, liệu cô có phát điên không?
Toàn thân Lưu Phiến Phiến như đóng băng trong phút chốc. Hai tay cứng đờ không còn lực nắm, da đầu cũng đã sớm tê dại. Cô ta chắc chắn là mình không nghe nhầm nên mới kinh hãi và hoảng sợ như vậy.
– Lão, lão đại, ngài đang nói gì vậy? Em không hiểu gì cả.
Tả Bân nhếch môi cười khẩy một tiếng, sát khí từ đáy mắt càng lúc càng dày hơn. Hắn nhẹ nhàng phất tay một cái thì thuộc hạ được phân phó nhiệm vụ đã đem một túi vải vào, đồ đựng trong đó chắc chắn khá nặng. Rất nhanh, bọn họ đã tháo dây buộc ra để đổ thứ bên trong ra.
Khoảnh khắc đó đã dọa cho Lưu Phiến Phiến hồn bay phách lạc, nếu không phải xuất thân là sát thủ thì cô ta đã hét ầm lên rồi ngất tại chỗ rồi. Sở dĩ cô ta phát hoảng là vì chột dạ, vì cô ta nhận ra những bộ phận kia là của ai.
Nhìn sắc mặt lo lắng của cô ta, Tả Bân chỉ nhếch môi cười lạnh, sau đó từ từ ngồi xuống và cầm thủ cấp lăn lóc dưới sàn nhà lên, giọng điệu vừa giễu cợt vừa cảnh cáo.
– Miệng rất cứng đấy. Nhưng súng của tôi vẫn cứng hơn, chắc cô nhận ra hắn nhỉ? Chính là tên tài xế cố tình đâm vào Mạt Mạt đấy. Nếu không phải vì hắn thì Mạt Mạt đã không mất tích rồi.
Lưu Phiến Phiến nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào thủ cấp dính đầy máu kia, vừa nhìn vào đã buồn nôn rồi. Sao cô ta có thể không nhận ra chứ, đó chính là tên thuộc hạ mà cô ta phái đi theo dõi và tìm cơ hội giết Lãnh Di Mạt. Không ngờ lại rơi vào tay của Tả Bân và có kết cục này. Mà hắn đưa mấy thứ này đến đây chẳng lẽ là để xử cả cô ta sao?
– Lão, lão đại, em chưa từng nhìn thấy người này, chắc là ngài nhầm lẫn gì rồi.
Nghe cô ta nói vậy, Tả Bân cũng không vội gì, gật gật đầu một cái, ném thủ cấp trên tay sang một bên một cách nhẹ tênh như đang ném một quả bóng vậy. Sau đó chuyển sang cầm một cánh tay gần đó lên, hỏi thêm lần nữa.
– Vậy thì cái này chắc cô phải nhận ra chứ nhỉ? Ký hiệu này, là nhóm Sát của Xích Bang, mà người đứng đầu của nhóm Sát, chắc không cần tôi nói tiếp đâu. Dù sao trước khi chết thì hắn cũng khai hết rồi.
Mồ hôi trên lưng của Lưu Phiến Phiến đã ướt thành một mảng lớn, hai chân cũng mềm nhũn không đứng vững nữa. Mặt mũi tái mét như tàu lá, nếu không phải còn bám trụ được vào chiếc ghế bên cạnh thì đã sớm ngã quỵ xuống đất rồi, giọng không biết từ khi nào mà trở thành run rẩy.
– Lão, lão đại. Chắc chắn là hiểu lầm rồi……
Cả cánh tay của tên thuộc hạ kia cũng bị Tả Bân chặt đem tới rồi, ký hiệu trên tay đó đúnh là như hắn nói, chính là thuộc hạ của cô ta, còn nếu như hắn nói là tên đó đã khai hết thì….
– Lão đại, nếu ngài đã biết hết rồi thì cần gì phải phiền phức đến hỏi em như vậy nữa? Em làm việc này không phải để trả thù cho ngài sao? Ngay từ đầu em đã biết Lãnh Di Mạt đó không phải loại tốt đẹp gì rồi, cô ta trở về cũng để lừa ngài thôi. Ngài bị cô ta lên kế hoạch ám sát như vậy, em giúp ngài giết kẻ địch thì có gì là sai?
Không thể tiếp tục trốn tránh nữa thì chi bằng là thừa nhận thôi. Cũng đã đến lúc cô ta phải tự đòi lại công bằng cho chính mình rồi.
Tả Bân hình như đã sớm dự đoán được kết quả này rồi. Hắn hơi cúi đầu cười khẩy một tiếng, nụ cười ấy dù bề ngoài tưởng chừng vô hại nhưng thực chất chính là một dấu hiệu cảnh báo vô cùng nguy hiểm, không lâu sau đã đứng lên, thuận tay cầm lấy khăn mà Hầu Tử đưa, vừa lau tay vừa bước từng bước đến gần Lưu Phiến Phiến.
– Chuyện của tôi và Mạt Mạt từ khi nào mà cần cô quyết định thay tôi rồi? Mạt Mạt không phải kẻ địch, cô ấy là người phụ nữ tôi yêu. Phiến Phiến, người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám đụng đến, cô thực sự nghĩ tôi không dám làm gì cô sao?