Những người đang mong đợi câu trả lời của Lãnh Di Mạt sẽ gây bất lợi cho Tả Bân dường như hóa đá khi nghe Lãnh Di Mạt kể một câu chuyện hoàn toàn khác so với suy nghĩ của bọn họ, đương nhiên là bọn họ đều sẽ không chấp nhận câu trả lời này rồi.
– Lãnh tiểu thư, những lời cô vừa nói đều là thật?
Không thể tin nổi, hay không thể chấp nhận nổi dẫn đến Hoắc Lôi phải hỏi lại Lãnh Di Mạt thêm một lần nữa, chính xác mà nói thì ông ta không phải là đang xác nhận lại những gì mình vừa nghe, điều ông ta muốn chính là phải nghe được đáp án mà mấy người Ngôn Tô muốn nghe.
Để có thể nói được trơn tru một câu chuyện do Tả Bân đã thêu dệt sẵn từ trước thì Lãnh Di Mạt không biết là phài gom góp hết bao nhiêu can đảm, sau khi nói hết một hơi dài rồi thì cô không còn sức lực nào để đối đáp với những lời truy hỏi dồn dập kia nữa. Có trời mới biết hiện giờ tay chân cô lạnh ngắt và run rẩy đến mức nào, ngay giây phút phải chấp nhận nói dối, che giấu những chuyện xấu xa mà Tả Bân đã làm, cô rất giận bản thân mình, cô thật sự không muốn nói như vậy, cô muốn nói ra sự thật, cô muốn nói hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện Tả Bân đe dọa cô, ép cô thuê dệt câu chuyện cùng hắn. Nhưng cô biết, một khi cô nói ra thì sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy, thậm chí có thể gặp nguy hiểm, cô không thể mang lại tai họa cho họ được, cô càng không có lựa chọn nào khác.
Thấy Lãnh Di Mạt im lặng không nói thêm gì, cũng không đính chính lại hay phủ nhận, Hoắc Tôn lại càng không đủ kiên nhẫn mà tiếp tục ép hỏi.
– Lãnh tiểu thư, cô nói Lãnh lão đại đã giao quyền hành ở Xích Bang cho Tả lão đại?
Bước đầu đạt được mục đích rồi nên Tả Bân đang mở cờ trong bụng đây, bàn tay hắn đặt sau lưng Lãnh Di Mạt vẫn không chịu dừng lại những hành động mơn trớn da thịt láng mịn, kích thích những điểm mẫn cảm quen thuộc. Hắn đáp lại lời của Hoắc Tôn nhưng lại giống như đang nói cho Lãnh Di Mạt nghe hơn.
– Các vị muốn nghe chính miệng Mạt Mạt nói. Nhưng sau khi Mạt Mạt đã nói rõ vậy rồi, các vị lại không muốn tin. Hoắc lão đại, ông liên tục làm khó Mạt Mạt như vậy rốt cuộc là muốn nghe điều gì đây?
Bị Tả Bân vạch trần thẳng thừng như vậy, Hoắc Lôi vừa thẹn vừa giận, nhất thời mất tự nhiên mà nói.
– Tả lão đại, không phải cậu cũng thừa biết tôi chỉ tin một sự thật duy nhất sao?
Tả Bân cũng không thích chơi trò vèo vờn chuột với ông ta nữa, hắn hơi cúi đầu, nhếch môi cười khẩy rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt của Hoắc Lôi.
– Hoắc lão đại, ý của ông chắc không phải muốn nói Tả mỗ đây là người đã sát hại Lãnh lão đại chứ?
Câu hỏi này, nếu ai đã hiểu Tả Bân thì đều biết đây là một câu đe dọa. Lãnh Di Mạt từ từ di chuyển ánh mắt sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, đó là ánh mắt sợ hãi xen lẫn bất mãn. Phải, hắn chính là kẻ đã ra tay sát hại cha cô, Lãnh Di Tu, cô rất muốn nói cho tất cả những người đây biết chuyện này, nhưng cô lại không đủ can đảm, hay đúng hơn là không thể. Đôi mắt long lanh trừng lớn nhìn tên nam nhân vẫn đang rất thản nhiên di chuyển bàn tay mò mẫm sau lưng mình, từng hơi thở của cô vẫn cẩn thận, dè dặt.
Không giống Lãnh Di Mạt hay những người khác không thẳng thừng vạch trần Tả Bân, Lương Bằng khi nghe Tả Bân tự đưa ra gợi ý chính xác cho nghi vấn của nhóm người Ngôn Tô.
– Không phải đã quá rõ ràng rồi à? Tả lão đại, Xích Bang không thể đang yên đang lành đổi thủ lĩnh mà không thông báo với các tổ chức khác như vậy được. Lãnh lão đại nhất định là đã bị sát hại, nếu không phải Tả lão đại thì ai có thể đủ khả năng làm điều này chứ.
Mặc dù đang ngồi trước họng súng nhưng Tả Bân lại không có một chút dấu hiệu nào cho thấy là đang lo lắng hay bị tác động cả. Trong lúc hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, vẫn không quên nhìn qua nữ nhân bên cạnh, nở một nụ cười hiền từ, tưởng chừng như vô hại. Bàn tay vô pháp vô thiên đặt sau lưng của Lãnh Di Mạt thỉnh thoảng lại rút về, hắn lại tiếp tục thói quen vân vê chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón trỏ. Tỏ vẻ đang suy ngẫm từng vấn đề rồi gật gù, vài giây sau đã thấy hắn từ từ đứng lên.
– Các vị không tin Tả mỗ cũng phải tin Mạt Mạt chứ, Mạt Mạt là con gái của đại ca tôi. Các vị cho rằng con bé sẽ lấy những chuyện này ra nói đùa?
Hắn chậm rãi thốt ra mấy câu cảm thán, phân trần, và cuối cùng là đứng lại phía sau ghế mà Lãnh Di Mạt đang ngồi, hai tay hắn chống từ sau ra trước, vừa vặn khóa chặt nữ nhân nhỏ bé trong vòng tay của mình. Hắn nghiêng người qua một bên, áp sát vào cô gái nhỏ của hắn, cất giọng trầm ấm hỏi lại.
– Mạt Mạt, trước mặt các vị trưởng bối ở đây. Cháu hãy nói có phải chú đã sát hại đại ca để ngồi lên vị trí thủ lĩnh của Xích Bang hay không?
Mỗi câu mỗi chữ, hắn đều cố tình kéo dài nhịp độ, trong lúc chờ đợi câu trả lời của Lãnh Di Mạt, hắn không hề kiêng nể gì, trực tiếp đưa tay ra sau lưng của cô mà kéo lại khóa váy cho cô. Hành động đó của Tả Bân đều là đang cố tình để cho từng người ngồi đây nhìn thấy, lại giống như đang khiêu khích ngầm đối với người đứng sát bên cạnh Ngôn Tô.
– Mạt Mạt, cháu cứ nói hết những gì cháu biết cho các vị trưởng lão ở đây. Có phải chú âm mưu đảo chính không? Hửm? Mạt Mạt, cháu nói, có phải chú đã giết đại ca như họ vừa cáo buộc không?
Đầu óc của Lãnh Di Mạt hình như vừa mới nổ tung khi chính tai nghe rõ từng câu hỏi thách thức của Tả Bân. Nỗi căm phẫn lớn nhất, bao nhiêu thứ cảm xúc tệ nhất bị dồn nén, kìm hãm đang dâng trào đến cổ họng khiến cô hít thở không thông, nhịp tim vì vậy mà nhanh hơn, máu trong người dường như cũng đang chảy ngược. Nếu phải nói đến kẻ khốn nạn và đê tiện nhất thì nhất định không ai có thể hơn được Tả Bân nữa. Sao hắn lại có thể không chút áy náy hay mang một chút cảm giác tội lỗi nào về những việc hắn đã làm chứ, mà còn ép hỏi cô, thách thức cô theo kiểu này. Không phải hắn là người có câu trả lời rõ ràng nhất sao? Có phải hắn giết hay không….nhưng điều mà bây giờ hắn muốn nói chính là, Lãnh Di Mạt cô sẽ không bao giờ nói ra được sự thật!