Quả nhiên là khi nhìn thấy Lãnh Di Mạt bị đe dọa đến tính mạng thì Tả Bân ngay cả nhúc nhích cũng không dám. Mặc dù hắn đã dừng bước nhưng không có nghĩa là sẽ nghe theo ý muốn của Lưu Phiến Phiến, ngược lại còn đang nổi giận, ánh mắt sắc lạnh kia giống như một thứ vũ khí có độc vậy, trên môi còn treo một nụ cười tàn ác đến đáng sợ, nhả ra từng câu chữ cảnh cáo.
– Nếu cô ấy mất một sợi tóc thôi thì tôi sẽ khiến cô phải hối hận. Nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế thì thả cô ấy ra ngay.
Cổ đang ở trước lưỡi dao của Lưu Phiến Phiến nhưng Lãnh Di Mạt vẫn đang thử phân tích tình hình. Thái độ lẫn lời nói khi nãy của Lưu Phiến Phiến có thể cho thấy là hình như cô ta vẫn giữ một người trong lòng nhưng lại không nhận ra được Tả Bân đang đứng trước mặt mình chính là người mình vẫn yêu, như vậy chỉ cần thức tỉnh cô ta nhận ra Tả Bân thôi.
– Lưu, Lưu Phiến Phiến, cô nhận ra tôi nhưng tại sao lại không nhận ra chú Bân? Người đó chính là chú Bân, cô không nhận ra sao?
Hai mắt Tả Bân không dám dời khỏi từng nhất cử nhất động của Lãnh Di Mạt, thấy cô cứ cố gắng nói chuyện với Lưu Phiến Phiến mà hắn đã lo lắng đến đứng không yên rồi.
Khung cảnh hỗn loạn chẳng nhận ra đâu là phe mình đâu là phe địch nữa, từng tên thuộc hạ bị đánh ngã nằm lê lết dưới sàn, có kẻ thì đã chết ngay tại chỗ.
Phía bên này, Ryan đã sắp đuối sức rồi nhưng vẫn đang giữ chân Ngôn Tô cho đến khi Tả Bân cứu được Lãnh Di Mạt đã.
– Tên vô dụng như cậu xem ra cũng không hề dễ chơi, dám giết cả thuộc hạ thân tín nhất của tôi. Hôm nay đã tự dâng mạng tới thì tôi cũng không từ chối, giết cậu để xuống dưới đó làm bạn với Ngao Bính cũng không tệ.
Ryan bị ném một cú khá đau, cũng may là nắm được chỗ dựa là bàn trà, loạng choạng đứng lên, vừa lau máu trên mặt vừa cười một cách đắc ý, nhưng ngay lập tức ánh mắt liền trở nên rất đáng sợ, giống như một lời đe dọa cuối cùng.
– Con chó của ông đã giết người phụ nữ của tôi, có chết cũng không hết tội. Và cả ông nữa, chắc ông không quên những việc đã làm với Tiểu Ngư chứ. Hai mươi ba năm trước, ông đã làm trò bỉ ổi gì, chắc ông còn nhớ chứ, ông giết cô ấy rồi biến cô ấy thành mẫu vật thí nghiệm điên rồi kia. Món nợ này hôm nay chúng ta cùng tính hết đi.
Anh ta cứ nhớ lại những gì mà Tiểu Ngư đã trải qua, dồn hết mọi sự căm phẫn lại để đưa ra một bảng cáo trạng cho Ngôn Tô.
Con Ngôn Tô vừa nghe xong thì nhổ một bãi nước bọt tỏ ý khinh thường, sau đó lại xông tới túm lấy cổ áo của Ryan, lật cả người anh ta nằm xuống dưới sàn. Nhưng Ryan cũng không phải nằm yên chịu trận, một chân đá, một tay đấm, dùng sức thoát khỏi sự khống chế của Ngôn Tô để lấy lại thế chủ động.
– Hôm nay sống chết một phen đi.
Lưu Phiến Phiến vừa nghe Lãnh Di Mạt nói xong lại lần nữa nổi cơn điên.
– Anh ta không phải ngài ấy. Anh ta sao có thể là ngài ấy được. Không thể nào, anh ta không thể nào là ngài ấy. Anh ta là Tả Bân, không phải là ngài ấy.
Vì cô ta đang mất khống chế nên động tác cầm dao kề trên cổ của Lãnh Di Mạt cũng lung lay không đoán được, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cô bị thương. Tả Bân nhìn theo hướng bất quy luật của lưỡi dao, cuối cùng cũng không đợi thêm được nữa mà ném con dao của mình về phía trước, nhắm rất chuẩn vào cổ tay của Lưu Phiến Phiến. Con dao trong tay cô ta lập tức rơi xuống, còn cô ta cũng vì một giây lơ là nên bị lệch hướng quan sát, lúc phản ứng lại thì Tả Bân đã xông tới và đá một cái vào hông của cô ta, khiến cô ta ngã phịch xuống dưới mặt sàn.
– Lão già, cẩn thận. .
Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
Lãnh Di Mạt vô cùng nóng ruột nhìn Tả Bân đang bắt đầu cởi trói cho mình…..
– Lão già, đơn li hôn, em không phải muốn li hôn với chú.
Vừa nhìn thấy Tả Bân ở gần mình thì Lãnh Di Mạt đã vội nói, cố gắng giải thích mọi hiểu lầm hiện giờ giữa hai người.
Tả Bân vừa cởi dây trói cho cô vừa trả lời lại.
– Anh biết chứ, cho nên anh đã xé đi rồi, như vậy đã yên tâm chưa?
Còn chưa nói hết nên Lãnh Di Mạt cứ như đang cấp tốc vậy, giọng vì cuống quýt mà trở nên run rẩy.
– Lão già, cha của em, cha của em không phải người đã gây ra thảm kịch năm đó của Tả gia…
Tả Bân hơi bất ngờ vì cô đã biết cả chuyện này, hắn còn định sau khi đưa cô về rồi sẽ nói hết với cô, nhưng cũng phải vì Ngôn Tô đã bắt cô đến đây lâu như vậy rồi, chắc chắn đã thừa nhận hết với cô. Nếu cô đã biết hết rồi thì cũng tốt, hắn cũng không cần lo lắng cô sẽ lại cự tuyệt mình nữa.
– Anh biết rồi, cho nên từ bây giờ trở đi không cho phép em rời khỏi anh bằng bất cứ hình thức nào nữa.
Phía bên này, Ryan sau mấy hiệp phân thắng bại với Ngôn Tô thì cũng không còn thừa bao nhiêu sức lực nữa, bộ dạng nhếch nhác đến thê thảm, từ tóc tai đến quần áo đều không còn giữ được trạng thái ban đầu, mặt mũi lại sưng vù do bị thương. Lúc anh ta không thể đứng lên nổi nữa thì lại nhìn thấy Ngôn Tô đang rút súng ra và nhắm về phía Tả Bân đang cởi trói cho Lãnh Di Mạt. Còn bên cạnh là Lưu Phiến vì bị Tả Bân đạp cho một cú nên còn chưa đứng lên lại được.
– Lão Tả, mau tránh đi!
Tiếng hét cảnh báo nguy hiểm của Ryan đã làm cho cả ba người ở phía trước cùng có phản ứng. Vì Tả Bân phải cởi trói chân cho Lãnh Di Mạt nên tầm quan sát của hắn cũng bị ảnh hưởng, chỉ có Lãnh Di Mạt đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm về phía họng súng của Ngôn Tô, dây thần kinh đã căng đến mức muốn nổ tung, cô cuống cuồng vừa gào lên vừa giục Tả Bân.
– Lão già, nguy hiểm! Chú mau tránh ra đi.
Thì ra Tả Bân đã biết họng súng đang ở phía sau mình, nhưng hắn lại không tránh đi, vì nếu hắn tránh thì người bị thương có thể sẽ là Lãnh Di Mạt. Hơn nữa đây cũng có thể là cơ hội duy nhất để hắn cởi trói cho cô, nếu hắn chỉ lo tránh đi thì có nghĩa là bỏ mặc cô, đây là điều hắn không thể nào làm được.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ngôn Tô bóp cò súng, Lưu Phiến Phiến lại vô thức đứng lên, lao nhanh tới phía sau của Tả Bân…..
– Lão đại!
Pằng!
Thời gian như ngừng lại ngay lúc này, tiếng súng vừa nổ mà trái tim của Lãnh Di Mạt cứ như bị treo ngược lên vậy, toàn thân run rẩy vì lo sợ. Nhưng rất nhanh cô lại nghe thấy giọng của Tả Bân vẫn còn rất bình ổn, hắn kiên nhẫn gọi cô bình tĩnh.
– Mạt Mạt, Mạt Mạt, không sao, anh ở đây, anh vẫn còn ở đây.
Khi Lãnh Di Mạt mở mắt ra nhìn người đàn ông đối diện thì cũng là lúc nhìn thấy Lưu Phiến Phiến từ từ khụy xuống, toàn thân như một quả bóng đang xì hơi. Dù cô ta đã ngã xuống nhưng vẫn không cho phép bản thân nằm xuống, vẫn dùng thân mình che chắn cho người đàn ông đang bảo vệ cô gái của hắn phía sau.
Hai phát đạn bắn liên tục vào người của Lưu Phiến Phiến. Khi Ngôn Tô đang định nổ súng lần nữa thì khẩu súng trên tay ông ta đã bị bắn rơi vì Hầu Tử đã tấn công lại ông ta, phát súng của cậu ta bắn trúng cánh tay của Ngôn Tô, khiến ông ta phải tìm cách khác để đối phó.
– Phiến Phiến! Phiến Phiến!
Thấy không còn gì nguy hiểm nữa, lúc này Lưu Phiến Phiến mới yên tâm mà buông lỏng thân thể, ngay trước khi cô ta ngã hẳn xuống mặt sàn thì Tả Bân đã nhanh tay đỡ lại được, để cô ta dựa vào người mình. Lúc này hắn mới bắt đầu lo lắng….
– Phiến Phiến, Phiến Phiến, cô sao rồi?
Lãnh Di Mạt đã được cởi trói xong, cũng ngồi xuống bên cạnh xem tình hình của Lưu Phiến Phiến. Đúng lúc nhìn thấy đôi khuyên tai của cô ta đã rơi dưới chân, cuối cùng thì thứ thôi miên tinh thần của cô ta cũng được tháo bỏ rồi.
– Lưu Phiến Phiến, sao cô phải làm vậy chứ?