Nghe những lời trách móc của Lãnh Di Mạt, Ngôn Dực cũng sửng sờ mất một lúc. Đúng là cha của anh ta, Ngôn Tô đã nợ cô rất nhiều, đúng là Hồng Bang đã nợ cô, nhưng còn anh ta, từ trước đến nay luôn vì cô mà làm mọi thứ, vì cô mà suy nghĩ, vì cô mà hết lần này đến lần khác chống lại cha mình, tất cả cũng đều là vì cô, đều là để bảo vệ cô. Không phải trước kia cô vẫn biết phân biệt rạch ròi sao? Nhưng bây giờ lại quy chụp cả anh ta vào với Ngôn Tô hay Ngao Bính, cũng xem anh ta như kẻ thù, những điều này không phải là do Tả Bân tiêm nhiễm vào đầu của cô đó chứ?
– Mạt Mạt, anh biết là cha của anh đã gây ra rất nhiều tổn thương cho em. Nhưng em cũng hiểu lòng anh mà, trước giờ anh làm gì cũng đều nghĩ cho em trước, anh không giống với cha anh, cũng không giống với đám thuộc hạ của ông ấy.
Lãnh Di Mạt cúi mặt rồi lắc nhẹ đầu, vẫn kiên quyết cắt đứt quan hệ với anh ta.
– Ngôn thiếu chủ, nếu không phải ngài cứ cố chấp không chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta, liên tục đến quấy rầy tôi thì Ngôn Tô cũng không đuổi cùng diệt tận như vậy. Ngài cứ làm thiếu chủ của ngài đi, tại sao lại không ngừng làm phiền tôi? Nếu không phải vì Ngôn Tô xem tôi là lí do chia rẻ tình cảm cha con của hai người thì ông ta đã không đụng đến những người xung quanh tôi rồi. Ngài đi đi, đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.
Bây giờ thì Ngôn Dực đã hiểu, những lời cảnh cáo lần trước của Tả Bân hóa ra không phải là tự nhiên hoặc đố kỵ, mà đều là thật cả. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Lãnh Di Mạt, anh ta đã có được đáp án. Hóa ra chính là vì anh ta nên cô mới đau khổ như vậy, chính là vì sự quan tâm từ anh ta nên mới dẫn đến bi kịch, thì ra tình yêu của anh ta dành cho cô lại trở thành một thứ vũ khí giết chết cô. Tất cả chẳng phải là vì người cha đáng kính đó của anh ta sao? Nếu không có Ngôn Tô thì mối quan hệ của anh ta và Lãnh Di Mạt sẽ không đi đến kết cục như hôm nay.
– Mạt Mạt, nếu em vì hận bọn họ nên mới muốn tuyệt giao với anh thì anh sẽ giúp em giết hết bọn họ.
Tâm tư của Lãnh Di Mạt bây giờ đều đã đổ dồn hết vào chuyện tang lễ của Tiểu Ngư rồi cho nên cũng chẳng muốn quan tâm những việc khác. Hơn nữa Ngôn Dực còn đang nói sẽ trả thù cho nỗi hận của cô, chẳng lẽ anh ta lại đi giết chính cha ruột của mình sao? Nhất định là đang nói năng linh tinh để cứu vãn tình hình thôi, cô càng không muốn quan tâm. Cứ coi như chẳng nhìn thấy người đứng trước mặt nữa, ngoảnh đầu lại gọi Tả Bân đã đứng đợi từ nãy giờ.
– Lão già, chúng ta đi thôi.
Thấy hai người bọn họ cũng không còn nói chuyện nữa, và Lãnh Di Mạt cũng đang gọi mình nên Tả Bân cũng nhanh chóng bước tới chỗ cô, vòng tay đỡ sau lưng dưới cùng cô rời khỏi thủ phủ, lướt qua trước mặt của Ngôn Dực. Theo sau bọn họ còn có vài tên thuộc hạ và Hầu Tử.
….…..
Xung quanh biệt thự của Ryan đều là thuộc hạ của Tả Bân đứng canh chừng, chỉ cần phát hiện Ryan có hành động gì khác thì sẽ gọi báo ngay.
Khi xe của Tả Bân đến nơi, những thuộc hạ đứng xung quanh đều đồng loạt cúi chào.
– Lão đại! Phu nhân!
Nếu theo đúng mọi sự chuẩn bị thì hôm nay chính là ngày tổ chức tang lễ cho Tiểu Ngư cho nên toàn bộ thuộc hạ của Xích Bang và cả Lãnh Di Mạt cùng Tả Bân đều mặc một bộ trang phục màu đen, chỉ còn bước nữa là đến đón Tiểu Ngư thôi.
– Ryan! Ryan! Tớ biết cậu vẫn đang nghe, nếu còn đang nghe thì cậu mở cửa đi. Cậu định cứ như thế này mãi đến khi nào đây? Không chịu tổ chức tang lễ, cậu muốn ôm xác của Tiểu Ngư đến bao giờ?
Hai tên thuộc hạ đứng hai bên cửa, Tả Bân vừa tới đã nhấn chuông liên tục, gọi người bên trong ra ngoài.
Lãnh Di Mạt cũng sốt ruột không kém, Tiểu Ngư mất, ai cũng biết là Ryan là người chịu đả kích nhiều nhất, còn cô cũng đau lòng không kém gì. Nhưng không thể vì quá đau buồn mà trì hoãn việc chôn cất người đã khuất được.
– Chú Ryan, cháu biết chú nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng chú cũng không thể mãi giữ cô ấy bên cạnh thế này được. Chú làm vậy thì Tiểu Ngư làm sao có thể siêu thoát chứ, làm sao có thể yên tâm mà ra đi đây? Chẳng lẽ chú muốn vong hồn cô ấy mãi mãi bị kẹt lại ở đây sao? Mãi mãi không được yên nghỉ à?
– Chú Ryan, Tiểu Ngư chắc chắn không muốn thấy chú như thế này đâu. Chú đừng tự giày vò bản thân, cũng đừng giữ chặt Tiểu Ngư như vậy nữa. Chú không nhớ nguyện vọng cuối cùng của Tiểu Ngư sao? Chính là hy vọng chú phải sống thật tốt. Chú không thể phụ lòng cô ấy được.
Sức khỏe của Lãnh Di Mạt vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên sắc mặt vẫn còn rất xanh xao, chỉ mới đứng vài phút và nói một lúc thì dường như đã mệt đến toàn thân mềm nhũn, còn phải dựa vào tường mới đứng vững được. Nhưng khi nào còn chưa gọi được Ryan ra thì khi đó cô vẫn chưa chịu từ bỏ. Còn Tả Bân thì lại càng lo lắng cho cô hơn.
– Chú Ryan, đã đến lúc chú nên để Tiểu Ngư được thanh thản ra đi rồi. Chú có tiếp tục như vậy thì cô ấy cũng không thể nào trở về với chúng ta được.
Nói cả một buổi trời mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại còn làm cho Lãnh Di Mạt hao tổn sức lực nên Tả Bân mới mất hết kiên nhẫn. Hắn không còn là đơn thuần nhấn chuông nữa mà là đang đập liên hồi vào chuông cửa.
– Ryan, cậu ra đây cho tớ! Cậu còn không ra nữa đừng trách tớ không nể tình. Cậu tưởng là tớ không thể lôi được cậu ra à? Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu còn không bước ra nữa thì tớ cũng không cần thiết phải nương tay.
Hắn vừa dứt lời cũng liền ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị phá cửa vào. Nhưng cũng đúng lúc này thì cửa lại mở ra.
Khác với suy nghĩ của Tả Bân và Lãnh Di Mạt thì Ryan lại xuất hiện trước mặt bọn họ trong bộ dạng rất nghiêm chỉnh và gọn gàng, bộ tây trang màu đen thẳng thớm, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng, hoàn toàn không có chút dấu vết nào của sự tiều tụy. Anh ta bế Tiểu Ngư trên tay, hình như đã tắm rửa sạch sẽ cho nó, còn thay cho nó một chiếc váy màu trắng xinh đẹp như một nàng công chúa đang ngủ say, mặt cũng được trang điểm rất tỉ mỉ, nhìn qua chẳng giống một thi thể nữa.
Ryan lần lượt nhìn đôi vợ chồng đòi đập nhà mình, chỉ nhàn nhạt cất lời.
– Đi thôi.
Lãnh Di Mạt ngẩn người ra nhìn anh ta rất lâu mới định hình được vấn đề. Còn Tả Bân thì cũng không nói thêm gì, vẫy tay gọi mấy tên thuộc hạ di chuyển chiếc quan tài đã được chuẩn bị từ trước, đặt xuống sân trước.
Ryan nhìn chiếc quan tài thủy tinh, cũng biết là do Lãnh Di Mạt chọn cho Tiểu Ngư, mà anh ta có vẻ cũng khá hài lòng. Còn cúi đầu nói với người trong ngực mình.
– Nhóc con, anh đưa em đi.
Anh ta từ từ đặt thi thể của Tiểu Ngư vào chiếc quan tài, sau đó ngồi xuống, tự tay xếp từng bông hoa Thiên Điểu xung quanh nó.
Ngay khoảnh khắc này, Lãnh Di Mạt đứng bên cạnh nhìn đã không kìm được mà rơi lệ. Toàn thân mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của Tả Bân. Từng giọt nước mắt của Lãnh Di Mạt rơi xuống theo từng bông hoa Thiên Điểu mà Ryan đặt xung quanh Tiểu Ngư.
….…
Mộ của Tiểu Ngư được đặt trong nghĩa trang của Xích Bang, từ bên ngoài cổng kéo dài vào đây đều là thuộc hạ của Xích Bang cùng đưa tiễn Tiểu Ngư. Tất cả xếp thành hàng nghiêm chỉnh, lần lượt từng người đều đặt bông hoa cúc trắng đang cầm trên tay xuống mồ của Tiểu Ngư.
Sau khi người cuối cùng trong hàng đặt hoa xong thì đến lượt Hầu Tử, sau đó là Lãnh Di Mạt rồi đến Tả Bân. Người còn lại duy nhất là Ryan vẫn còn đứng yên tại chỗ. Những người còn lại đều biết ý mà đứng lùi lại, cho anh ta thêm chút thời gian.
Ryan lại lấy hết bao nhiêu can đảm mới có thể đặt bông hoa trên tay xuống mồ, cũng rất khó khăn mà đứng lên.
Nhìn từng đợt lấp đất, chẳng mấy chốc mà quan tài đã bị lấp kín, Ryan đau đến mức khó thở. Nỗi đau không khác gì hàng ngàn loài côn trùng đang gặm nhấm cơ thể mình. Nhưng so với cảm giác đau đớn vì mất đi người mình yêu nhất thì sự căm hận đối với kẻ đã gây ra cái chết của Tiểu Ngư càng mãnh liệt hơn.