Lúc ở bệnh viện thì nói là đến tìm Lãnh Di Mạt vì muốn nói chuyện của Phong Bất Xảo, nhưng khi lái xe đưa cô ra khỏi bệnh viện thì Ngôn Dực lại đưa cô đến khu vui chơi.
– Ngôn Dực, sao lại đến đây? Chúng ta không phải đi gặp mẹ à?
Thấy cô cứ đứng mãi một chỗ mà không muốn di chuyển nên Ngôn Dực mới lấy một cái cớ để che đậy mục đích thực sự của mình. Anh ta vừa ôm vai cô đi vào quầy mua vé vừa nói.
– Không phải em nói sẽ kể cho anh nghe trước về kỷ niệm lúc em còn nhỏ cùng Phong phu nhân à? Nếu là kỷ niệm thời bé thì nên là ở đây chứ?
Đúng là khi nhìn lại khu vui chơi, cùng lời mà Ngôn Dực nói thì Lãnh Di Mạt cũng không còn lí do gì để phản đối nữa, gật đầu và cùng anh ta đi vào trong. Cho dù thời gian cô ở với mẹ không quá dài nhưng so với Ngôn Dực thì vẫn may mắn hơn vì lúc nhỏ cô còn có mẹ, còn được mẹ dẫn đến khu vui chơi như những đứa trẻ khác, còn anh ta có lẽ trong ký ức chưa từng tồn tại những điều này.
………
Lãnh Di Mạt vừa đi không lâu thì Tả Bân mới ngồi dậy đã nhanh chóng thay đồ xong xuôi. Hắn còn tìm vội hộp nhẫn cầu hôn đã đưa cho Lãnh Di Mạt lúc bị thương.
Hầu Tử đứng bên cạnh vẫn chưa kịp hiểu được vấn đề và ý định của hắn.
– Lão đại, ngài định làm gì vậy?
Vừa quay lại để trả lời câu hỏi của Hầu Tử thì Tả Bân cũng vừa vặn tìm được hộp nhẫn rồi, hắn hừ nhẹ một tiếng, thẳng thắn tuyên bố.
– Đi tìm vợ tôi chứ còn làm gì? Cậu còn đứng đó nữa?
Nói xong, hắn liền đi nhanh ra khỏi phòng bệnh, mà Hầu Tử cũng bất lực đuổi theo sau.
….…
Địa điểm đầu tiên mà Ngôn Dực kéo Lãnh Di Mạt đến chính là khu vực ném bóng rổ. Lúc đầu Lãnh Di Mạt vẫn không muốn chơi cùng anh ta nhưng vì anh ta cứ thuyết phục mãi nên cô cũng miễn cưỡng chơi vài vòng, mà nhìn điểm số đang gần ngang bằng nhau của hai người thì Lãnh Di Mạt đã chơi đến hăng say, quyết tâm phải thắng được Ngôn Dực.
Tiếng cười đùa vui vẻ của hai người càng lúc càng lấn dần vấn đề thời gian. Mà bọn họ đều không biết đã có người luôn đứng ở phía sau theo dõi không sót một giây nào. Hình ảnh đôi nam nữ đang thi nhau ghi điểm khiến cho Tả Bân chỉ muốn dở luôn khu vui chơi này đi. Hắn cầm quả bóng bi-a trên tay mà vô thức bóp đến biến dạng rồi ném thẳng xuống thùng rác gần đó, lại tiếp tục đi theo sau đôi nam nữ đã di chuyển về khu vực gắp thú.
Nhìn Lãnh Di Mạt tự mình gắp chẳng được gì, đến Ngôn Dực cũng không khá hơn bao nhiêu. Tả Bân không khỏi lắc đầu chế giễu, còn tự mình thử một lượt, chỉ mới một lượt đã lấy được con lớn nhất mà nãy giờ Lãnh Di Mạt vẫn đang cố gắp.
– Đúng là vô dụng, chút trò vặt này cũng không làm được. Cậu nói xem cô ấy không thấy nhạt nhẽo à?
Hắn có vẻ đang rất đắc ý, vừa chỉ về phía hai người đang đi cùng nhau vừa nói với Hầu Tử ở phía sau. Nói xong, hắn cũng ném con thú bông kia cho cậu ta cầm.
Đây là lần đầu tiên Hầu Tử tận mắt chứng kiến Tả Bân như vậy, hắn trước giờ luôn xuất hiện một cách quang minh chính đại giữa đám đông, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng hôm nay vì để bám đuôi Lãnh Di Mạt mà không khác gì thần tượng nổi tiếng đang bí mật xuất hiện nơi công cộng, toàn thân là một cây đen, trang phục cùng màu đen, còn có cả khẩu trang che mặt nữa. Đã vậy suốt dọc đường không ngừng xỉa xói, móc lỗi của Ngôn Dực hệt như một học sinh tiểu học. Chẳng lẽ sau khi bị bắn thì đầu óc của hắn có vấn đề rồi ư?
– Ném như vậy mà cũng đòi ném nữa. Ngày xưa cậu ta rớt môn thể dục chắc rồi.
Theo chân hai người kia đến khu vực chơi bowling, kết quả chơi của Ngôn Dực cũng chẳng mấy khả quan nên Tả Bân vừa ném thử hai lượt vừa lên giọng chế giễu. Kết quả của hắn so với Ngôn Dực thì đúng là phải gọi là cao thủ.
Hầu Tử cũng không hiểu nổi, rốt cuộc là Tả Bân đang làm trò gì đây nữa. Hắn một mình ra ngoài như vậy, nếu để người của Ngôn Tô đuổi đến chẳng phải rất phiền phức sao?
– Lão đại, đó là Ngôn Dực đang nhường tiểu thư đấy.
Nghe Hầu Tử nói vậy, Tả Bân liền quay sang trừng mắt nhìn cậu ta, thản nhiên hỏi một câu.
– Cậu là người của ai vậy? Cậu ta cố tình đưa Mạt Mạt đến đây, còn lấy chuyện của Phong phu nhân làm cái cớ nữa, đúng là một tên mưu mô.
Hắn nói hết câu thì lại cầm quả bóng ném xuống làn bóng một lần nữa, mà Hầu Tử đứng phía sau vẫn không quên bồi thêm một câu.
– Vẫn không bằng ngài mà.
Sợ hắn lại quay lại cho một đạp nên cậu ta đã nhanh chóng ngậm miệng lại ngay sau đó.
Nhìn lại đồng hồ đã được ba tiếng rồi, Tả Bân ngồi ở một dãy ghế công cộng nhìn hai người kia vẫn đang chơi hăng say mà mặt mũi đã đen xì như nhọ nồi.
– Nói với tôi hai tiếng sẽ quay lại. Cậu nhìn đi, đã ba tiếng rồi đấy, cô ấy còn đứng đó cười hi hi ha ha với tên đó. Cậu gọi cho cô ấy, nói tôi chết rồi, xem thử cô ấy có quay về bệnh viện không.
Hầu Tử mắt chữ A mồm chữ O nhìn người đàn ông đang lẩm bẩm không ngừng, cứ tưởng mình bị hoa mắt nữa. Từ sau khi gặp lại Lãnh Di Mạt, ông chủ của cậu ta đúng là thay đổi rất nhiều đấy, phải nói là rất trẻ con đi, giống như là lần đầu biết yêu vậy. Bốn mươi tuổi rồi mới được trải nghiệm cảm giác theo đuổi mối tình đầu của thanh niên mười tám tuổi, đúng là có chút khác biệt thật.
Sau khi chơi xong trò cuối cùng, Lãnh Di Mạt cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục nữa. Cô liên tục nhìn đồng hồ, thấy đã qua hai tiếng rồi nên vội lấy điện thoại ra để gọi cho Hầu Tử.
Bên này thì điện thoại đã reo, Tả Bân vội thúc giục Hầu Tử nhận cuộc gọi. Thế nhưng bọn họ còn chưa được nối máy cho nhau thì ở bên kia, điện thoại của Lãnh Di Mạt đã bị Ngôn Dực cướp lấy, còn tự ý tắt luôn cuộc gọi đã kết nối.
– Mạt Mạt, chúng ta còn chưa nói chuyện mà. Em cũng nói với bọn họ đưa Tả Bân về Thượng Hải trước rồi, còn gì phải lo nữa chứ?
Nhìn cảnh tượng vừa rồi, Tả Bân suýt nữa đã không thèm suy nghĩ hay nhẫn nại mà đi qua kéo Lãnh Di Mạt về, cũng may là có Hầu Tử đã kịp ngăn cản hắn.
Còn ở bên Lãnh Di Mạt, khi điện thoại đã bị cướp mất thì đúng là càng mất kiên nhẫn với Ngôn Dực, cô hít thở sâu một hơi, hỏi thẳng anh ta.
– Có phải ngay từ đầu anh không hề có ý định sẽ nghe tôi nói chuyện của mẹ không? Anh chỉ đang lấy đó làm cái cớ để đưa tôi ra khỏi bệnh viện?
Thấy cũng đã đến lúc này rồi, trong đầu thầm nghĩ Tả Bân chắc cũng nên rời khỏi New York từ lâu rồi nên Ngôn Dực cũng không định tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp thừa nhận.
– Đúng vậy, nếu anh không lấy cớ này thì sao em có thể đi cùng anh chứ.
Lãnh Di Mạt nghe xong không thể nào bất ngờ hơn, vừa cười vừa thở dài.
– Ngôn Dực, sao anh lại trở nên như vậy hả? Tôi đã nói rất rõ ràng về mối quan hệ của chúng ta rồi.
Bây giờ thì Ngôn Dực cũng hoàn toàn nói ra hết những suy nghĩ thật lòng nhất của mình. Nhớ lại cảnh tượng trong bệnh viện vừa rồi, anh ta càng không kìm nổi tức giận mà chất vấn ngược lại.
– Cho nên em đã quay lại với Tả Bân? Em quên những việc anh ta đã làm với em ba năm trước rồi sao? Em quên em nên hận anh ta, coi anh ta là kẻ thù rồi à? Anh cố gắng vì em ba năm, vậy mà vừa mới gặp lại em đã dễ dàng mềm lòng, đồng ý ở cùng một chỗ với anh ta? Thậm chí còn không tiếc cả mạng của mình để cứu anh ta? Mạt Mạt, mạng của em là do anh cứu, em lại không trân trọng, em coi rẻ đến mức đem đi đổi lấy mạng của kẻ thù? Em có nghĩ tới ba năm qua em đã phải sống vật vã thế nào không hả?
Những lời này của Ngôn Dực thì thực sự Lãnh Di Mạt không dám phản biện lại, nhưng cô cũng không phải nhu nhược chỉ nghe anh ta điều khiển.
– Chuyện này tôi biết rõ mình đang làm gì. Yêu hay hận, là bản thân tôi tự quyết định. Đúng, tôi hận chú Bân, nhưng tôi cũng yêu chú ấy. Đây là lựa chọn của tôi, cho nên tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối diện với mọi nỗi đau khác rồi. Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng cuộc đời của tôi, tôi phải tự mình làm chủ, hạnh phúc của tôi cũng hãy để tôi tự nắm lấy. Tôi chỉ hy vọng sau này anh có thể đừng nhầm lẫn quan hệ giữa chúng ta nữa.
Ngôn Dực vẫn không thể nào chấp nhận được, liền phản bác lại lần nữa.
– Em nghĩ em ở bên cạnh anh ta sẽ hạnh phúc à? Em tin những lời nói suông của anh ta nhanh như vậy?