Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến được đây thì nước mắt cố kìm nén từ nãy giờ của Lãnh Di Mạt rốt cuộc cũng trào ra như mưa.

Nhìn cô lại rơi lệ, còn nói những lời vừa rồi, Tả Bân không khỏi lo lắng.

– Mạt Mạt….

Nhưng Lãnh Di Mạt lại không cho hắn cơ hội được nói mà trực tiếp cướp lời ngay.

– Chú Ryan nói không sai. Em vốn dĩ không xứng nhận được tấm lòng của chị Tiểu Nguyệt, em nên chịu sự trừng phạt của chị ấy mới phải. Cứ nghĩ đến những chuyện mà cha em đã làm với chị ấy thì em lại không thể nào thở nổi. Em đã nghĩ nếu như người nằm dưới mồ kia là em thì có phải sẽ tốt cho tất cả mọi người không.

– Mạt Mạt, đừng nói linh tinh.

Khi nghe cô nói câu cuối cùng thì Tả Bân lập tức đặt ngón tay ngay trước môi của cô, ý bảo không muốn cô nói tiếp những câu tương tự nữa. Thấy cô đã bình tĩnh hơn được một chút, hắn lại vừa xoa mặt của cô vừa nói.

– Mạt Mạt, những việc đã xảy ra hai mươi năm trước đều không phải lỗi của em, đó không phải lỗi của em. Người nợ Tả gia không phải em, người đã làm tổn thương đến Tiểu Nguyệt cũng không phải em. Cho nên em không cần phải tự gánh hết trách nhiệm về mình, đó không phải những việc em phải gánh chịu.

Nhưng càng nghe hắn nói như vậy, càng thấy hắn bao dung với mình thì Lãnh Di Mạt càng không thể thoát khỏi được cảm giác dằn vặt, tự trách. Trên đời này, có những chuyện con người ta sẽ hoàn toàn phải bất lực, không thể nào thay đổi hay can thiệp được, nó giống như việc lựa chọn nơi mình được sinh ra vậy, và hoàn cảnh của Lãnh Di Mạt cũng giống như vậy, cô không thể lựa chọn được việc mình có phải con gái của Lãnh Di Tu hay không, cũng chẳng thể thay đổi hay xóa sạch thảm kịch mà Lãnh Di Tu đã gây ra cho Tả gia.

– Lão già, chú nói xem, có phải ông trời cho em đến thế giới này là để trừng phạt em không? Em được sinh ra để thay ông ấy trả món nợ mà ông ấy đã nợ Tả gia? Tại sao ngay cả hạnh phúc của bản thân em cũng bị ông trời cướp mất thế này?

Nhìn cô vừa khóc vừa nói trong dáng vẻ bất lực đến tột độ, Tả Bân cũng đau lòng không kém. Hắn vội vàng ôm cô vào trong ngực, hôn từ trên đỉnh đầu cô xuống mái tóc mềm mượt, đến mi mắt đang ướt đẫm của cô.

– Ngoan, Mạt Mạt, đừng khóc. Không phải như vậy đâu. Em nhìn xem, chẳng phải anh đang ở đây với em sao?

Bàn tay hắn vỗ nhịp nhàng trên lưng của Lãnh Di Mạt, cứ im lặng như vậy ôm cô trong ngực, để cho cô khóc đến khi nào thấy thoải mái hơn. Dần dần, hắn không còn nghe tiếng cô khóc nữa, hình như cô đã ngủ rồi, có lẽ là vì đã quá mệt.

Hắn cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ đã ngủ say trong vòng tay mình, rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống gối, kéo chăn đắp lên người cô, còn ngồi xuống vuốt gọn lại tóc cho cô mới yên tâm ra khỏi phòng.

….

Tả Bân vừa ra khỏi phòng thì đi ngay đến phòng làm việc, Hầu Tử vừa nhận được điện thoại của hắn cũng có mặt ngay.

– Lão đại, ngài không sao chứ?

Trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy mà đã liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, Hầu Tử cũng rất lo lắng cho tình trạng của Tả Bân. Nhìn hắn vẫn duy trì dáng vẻ trầm ổn như vậy gọi mình đến thư phòng, cậu ta mới hỏi thử.

Tả Bân ngồi trước laptop vừa mở ra, bình thản đáp.

– Cậu muốn tôi có sao à? Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa, Ryan đâu rồi?

Nghe vậy, Hầu Tử cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, báo cáo nhanh nhất có thể.

– Nhị gia sau khi rời khỏi nghĩa trang thì vẫn chưa thấy quay lại.

Nghe xong, Tả Bân cũng không tỏ thái độ gì, vẻ mặt còn có chút thờ ơ và bức xúc, nhưng vẫn hỏi tiếp.

– Cậu ta giết Ngao Bính rồi?

Hầu Tử luôn trong trạng thái sẵn sàng nhất, vừa nghe hắn hỏi thì liền trả lời ngay, kèm theo một cái gật đầu nữa.

– Vâng, đúng là vậy.

Tả Bân nghe vậy cũng gật gù một chút, lại nói thêm.

– Tiếp theo cậu ta nhất định sẽ đi tìm Ngôn Tô. Cậu để mắt cậu ta kỹ hơn, nếu cậu ta có hành động ngu xuẩn nào thì lập tức báo cho tôi.

– Thuộc hạ đã rõ.

Không còn gì dặn dò nữa nên Tả Bân cũng ra hiệu cho cậu ta lui ra ngoài trước. Nhưng Hầu Tử hình như là còn có chuyện muốn hỏi.

– Lão đại, chuyện Lãnh gia năm đó. Thực sự thì, ngài trách nhị gia như vậy cũng có phần quá nóng vội rồi. Nói gì thì nói, dù sao thì chuyện tiểu thư Tiểu Nguyệt cũng là do Lãnh Di Tu.

– Cho nên cậu ta có quyền đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu của Mạt Mạt? Người đã làm hại Tiểu Nguyệt là Lãnh Di Tu hay Mạt Mạt?

Còn chưa để Hầu Tử được nói hết thì Tả Bân đang vùi đầu vào đống giấy tờ chất thành núi kia đã ngẩng đầu nhìn lên, còn liếc mắt một cái giống như một dấu hiệu cảnh báo vậy.

Cũng vì vậy mà Hầu Tử cũng do dự không biết nói tiếp được hay không. Mối quan hệ giữa Tả Bân và Ryan lại xảy ra xung đột trong giai đoạn quan trọng của Đan Thạch, việc ra mắt lại Thiên Điểu chắc chắn sẽ gặp phiền toái đây, nếu không sớm giải quyết thì không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa.

– Lão đại, vậy ngài định sẽ làm gì với nhị gia đây? Hai người không thể cứ như vậy mãi được.

Thấy hắn lại trầm mặc ngẫm nghĩ rất lâu, Hầu Tử cứ tưởng hắn không muốn trả lời nên định rời đi, nhưng ngay sau đó thì lại bị hỏi những câu hỏi khác rất lạ.

Mặc dù đang phủ nhận những lời mà Hầu Tử vừa nói nhưng Tả Bân cũng đang thầm suy ngẫm thử.

– Chuyện Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt, có phải do Lãnh Di Tu sắp xếp hay không? Lãnh Di Tu lúc đó giết chết Tiểu Nguyệt, sau đó là Ngôn Tô đã hồi sinh con bé sao? Nếu Lãnh Di Tu biết Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt, vậy tại sao ông ta còn dám để con bé ở bên cạnh Mạt Mạt chứ? Ông ta không cho tôi và Tiểu Nguyệt nhận nhau có thể dễ hiểu, nhưng ông ta làm sao chắc chắn được là Tiểu Nguyệt sẽ không bao giờ nhớ lại? Trừ phi, trừ phi ông ta là người thực hiện thí nghiệm thì mới dám làm chuyện mạo hiểm như vậy.

Đột nhiên Tả Bân lại khơi ra chuyện này thì Hầu Tử cũng phải nhanh chóng bắt kịp được nhịp độ. Cậu ta cũng suy nghĩ thử những điểm đáng nghi trong chuyện này.

– Lão đại, nếu đúng như ngài nói, Lãnh Di Tu là người thực hiện thí nghiệm. Vậy kết quả điều tra lần trước, thí nghiệm kia là do Ngôn Tô làm và Lãnh Di Tu chính là người đã đưa tiểu thư Tiểu Nguyệt về Xích Bang. Vậy ý của ngài chẳng lẽ, Lãnh Di Tu cũng chính là Ngôn Tô sao?

Suy luận của Hầu Tử lại hướng suy nghĩ của Tả Bân sang một lối khác. Hắn chống tay trước môi, trầm mặc suy ngẫm lại lần nữa, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.

– Lần trước tôi bảo cậu điều tra lại chuyện năm đó, cậu điều tra đến đâu rồi?

Hầu Tử biết hắn đang hỏi chuyện gì, nhanh chóng cúi đầu báo cáo lại tiến độ làm việc.

– Thuộc hạ vẫn đang điều tra, hiện vẫn chưa có phát hiện gì.

Tả Bân lại gật gù rồi suy ngẫm tiếp, không nhanh không chậm dặn dò.

– Tiếp tục điều tra, nhưng lần này sẽ đi theo hướng khác.

– Lãnh Di Tu chắc chắn là đã chết. Cho nên không thể là Ngôn Tô được. Nhưng Ngôn Tô có thể là Lãnh Di Tu, cậu tìm chứng cứ thêm cho tôi. Còn có thể có một khả năng khác mà Lãnh Di Tu dám đưa Tiểu Nguyệt đến Xích Bang, chính là ông ta cũng không biết nó chính là Tiểu Nguyệt. Nếu năm đó sau khi Lãnh Di Tu giết Tiểu Nguyệt rồi, sau đó con bé được Ngôn Tô hồi sinh, người đưa con bé về lại là Lãnh Di Tu. Đi theo hướng này cũng hợp lý, nhưng bây giờ tôi lại không thấy được động cơ của Lãnh Di Tu năm đó nữa. Còn mục đích của Ngôn Tô hồi sinh Tiểu Nguyệt là gì, là vì đặt bẫy để đối phó với Lãnh Di Tu? Nhưng tại sao sau đó ông ta còn truy đuổi và càn quét tìm kiếm Tiểu Nguyệt, chẳng phải hành động đó đã cho thấy thí nghiệm của ông ta chưa hoàn thành và cũng chưa sẵn sàng ra tay?

Trong lúc nghe hắn phân tích thì Hầu Tử cũng bắt kịp tốc độ và đưa ra ý kiến của mình.

– Cho nên ý của ngài là bây giờ chúng ta phải điều tra lại từ đầu, người hai mươi ba năm trước tiêu diệt Tả gia là Lãnh Di Tu hay Ngôn Tô?

Tả Bân gật đầu thông qua, tiếp tục nói thêm.

– Điều tra càng nhanh càng tốt, và đừng để ai biết được việc này, kể cả Mạt Mạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK