– Cháu đã viết đơn li hôn rồi.
Nghe giọng điệu của Ryan thì Lãnh Di Mạt cũng có thể đoán được là anh ta nhất định sẽ không cho cô nhiều thời gian để nói, cho nên anh ta vừa mới dứt câu thì cô cũng liền nói ngay. Quả nhiên là sau câu này của cô thì Ryan đã có phản ứng khá bất ngờ, anh ta ồ lên một tiếng giống như rất vừa ý.
– Cô nói với tôi chuyện này làm gì? Không phải hai người rất yêu nhau à? Cho dù biết rõ Tiểu Ngư là Tiểu Nguyệt nhưng các người cũng coi như không liên quan đến mình mà.
Khi quyết định gọi cho anh ta như vậy thì Lãnh Di Mạt cũng dự đoán hết tất cả những lời chất vấn, thậm chí là trút giận từ Ryan rồi. Cô cúi mặt, cắn chặt môi để điều hòa được cảm xúc, lấy hết dũng khí để nói rõ ràng với anh ta.
– Chú Ryan, điều kiện mà chú đặt ra cho chú Bân không phải là muốn chú ấy li hôn với cháu sao? Nếu chú Bân muốn lấy được Thiên Điểu trong lễ ra mắt hôm nay thì phải đồng ý li hôn với cháu. Đó là điều kiện của chú đúng chứ?
Nghe đến đây thì Ryan cũng thấy không cần giả vờ thêm nữa, liền ngả bài ngay.
– Thì ra cô cũng biết rồi à? Tôi tưởng là Tả Bân không muốn cô đau lòng nên sẽ giấu chứ.
Khi nghe anh ta nói ra câu này thì một giọt nước mắt của Lãnh Di Mạt lại không kìm được mà lăn dọc xuống má. Đúng vậy, chuyện này nếu không phải vì cô giả vờ ngủ mà nghe được thì Tả Bân sẽ chẳng bao giờ nói cho cô biết, hắn chỉ biết làm theo ý mình thôi, tự cho mình làm đúng, tự cho mình cái quyền thay cô gánh vác hết tất cả. Nhưng cũng đến lúc cô cần làm một việc gì đó cho hắn rồi.
– Nhưng chú cũng biết là chú Bân sẽ không chọn li hôn với cháu mà. Cho nên cháu đã làm thay chú ấy. Đơn li hôn, cháu sẽ gửi cho chú ấy ký. Bây giờ chú có thể đem Thiên Điểu đến lễ ra mắt rồi chứ?
Sợ anh ta không tin mình nói nên Lãnh Di Mạt còn cẩn thận chụp lại ảnh trên bàn và gửi cho anh ta xem nữa.
Sau một hồi suy xét, cuối cùng Ryan cũng gật đầu đồng ý.
– Được. Tôi đồng ý giao dịch với cô. Thiên Điểu tôi có thể đưa cho Đan Thạch, nhưng bây giờ tôi và Tả Bân không tiện đụng mặt, chắc cô cũng hiểu. Hơn nữa bên đó chắc cũng đang rất bận rộn, cho nên cô hãy tự mình đem qua cho cậu ta đi.
Anh ta lại nói thêm.
– Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô đến đó trước đợi tôi. Tôi sẽ đưa Thiên Điểu cho cô.
Nghe được vậy, Lãnh Di Mạt cũng đã có thể buông xuống được tảng đá đang treo trong lồng ngực nãy giờ, cô đồng ý ngay mà chẳng có chút do dự nào.
– Được, vậy cháu sẽ đợi chú. Chú nhất định phải nhanh lên đấy.
Khi Ryan sắp cúp máy, cô lại không nhịn được mà hỏi một câu.
– Chú Ryan, cháu có thể hỏi vì sao không? Vì sao, chú lại muốn cháu và chú Bân li hôn?
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, chẳng phải trước kia Ryan là người ủng hộ hai người ở bên nhau nhất sao? Còn vì muốn cô và Tả Bân nhanh chóng kết hôn mới chạy tới lấy lòng cô. Nhưng bây giờ anh ta như biến thành một người hoàn toàn khác vậy, không những là tuyệt giao với Tả Bân mà còn muốn chia rẽ nhân duyên của cô đến cùng.
Ryan ở đầu dây bên kia nghe cô hỏi vậy thì cũng không che giấu cảm xúc của mình nữa. Còn bật cười một cách khinh bỉ, giọng điệu như đang oán trách vậy.
– Tiểu Ngư vì Lãnh Di Tu, vì cô mà đã chịu hết bao nhiêu tổn thương. Cô ấy chưa từng được hưởng hạnh phúc, cho nên cô cũng không xứng. Cô ấy đã nằm dưới mồ mãi mãi thì cô cũng hãy sống trong đau khổ vì không thể ở bên cạnh người mình yêu cả đời đi, coi như là để tạ lỗi với Tiểu Ngư.
Lãnh Di Mạt không nói lại gì, cứ hít thở thật sâu rồi nhắc anh ta đúng giờ trước khi kết thúc cuộc gọi.
Khi màn hình điện thoại đã tắt, nước mắt của cô cuối cùng cũng thi nhau rơi xuống hai bên má. Thì ra đây chính là cái giá mà cô phải trả khi sinh ra là con gái của Lãnh Di Tu, thì ra đây là cái giá mà cô phải trả khi yêu người không thể yêu, cũng không được phép yêu.
Đưa tay lên lau sạch nước mắt, nhìn lại đồng hồ, cô nhanh chóng đứng lên chỉnh trang lại, cũng không quên dặm lại phấn rồi mới cầm túi xách ra khỏi phòng.
….
Hai ngày vốn dĩ sẽ không thể nào xoay chuyển được tình thế để có được một bộ trang sức mới. Trong khi trước đó thì từ trên xuống dưới của Đan Thạch cũng đã đứng ngồi không yên, ai cũng biết nếu hôm nay Đan Thạch không có sản phẩm ra mắt thì chuyện gì sẽ xảy ra, giá cổ phiếu của Đan Thạch có nguy cơ lại tiếp tục rớt thê thảm. Còn có khá nhiều người bức xúc vì Thiên Điểu rõ ràng không phải chỉ có mỗi mình Ryan tạo ra, còn là một phần thành quả của Tả Bân nhưng cuối cùng lại bị Ryan ôm trọn hết.
– Lão đại, tất cả đều đã sẵn sàng rồi.
Trong hội trường đều đã chật kín khách mời lẫn phóng viên. Rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía sân khấu chờ được xem một bộ sưu tập mới của Đan Thạch thay thế Thiên Điểu. Có lẽ cũng không ai tin là Đan Thạch sẽ cứu vãn được tình hình hiện tại, chắc lại được xem trò cười thôi.
Tả Bân đứng sau cánh gà quan sát tình hình xung quanh, vừa nghe Hầu Tử thông báo vừa nhìn lại đồng hồ. Sau đó lại nhẹ nhàng cất lời, cũng chuẩn bị tâm thế bước ra ngoài.
– Bắt đầu thôi.
…
Lãnh Di Mạt lái xe đến địa điểm mà Ryan đã gửi, mới vừa đến thì cô khá ngạc nhiên vì chỗ này là một bãi đất trống có công trình đang thi công chưa hoàn thành. Ryan sao lại gọi cô ra đây chứ? Không thể gặp ở nhà của anh ta sao?
Nhưng cô cũng không lo nhiều được như vậy, chỉ cần đợi hắn đem Thiên Điểu đến thôi. Cô nhìn lại đồng hồ, chỉ còn chưa tới mười lăm phút là bắt đầu lễ ra mắt rồi, liệu có kịp đưa Thiên Điểu đến đó không đây?
Cô cố gắng hít thở để bình tĩnh hơn, sau đó lại mở cửa bước xuống xe để hít thở chút không khí ngoài trời, cầm điện thoại trên tay đã gọi cho Ryan rất nhiều cuộc nhưng lại chẳng gọi được. Không phải anh ta đã gạt cô rồi chứ?
….….
Trước những ánh mắt nghi ngờ ở đây, Tả Bân lại đưa ra được một bộ trang sức mới còn tinh xảo hơn cả bộ Thiên Điểu nữa. Ai nấy cũng đều đang kinh ngạc mà ngắm nhìn, số người thực sự nghe bài thuyết trình chắc cũng đã chiếm hết gần nửa hội trường này.
– Như các vị thấy, màu của thạch anh hồng vẫn chưa thể hiện được hình ảnh thực tế của sen Tịnh Đế. Cho nên bộ trang sức Tịnh Đế của chúng tôi đã tạo ra một màu pha giữa hai loại thạch anh. Tịnh Đế Liên, là loài hoa không bao giờ nở riêng lẻ, trên đế hoa luôn có hai bông. Tịnh Đế Liên là hiện thân của tình yêu, không bao giờ tách rời.
Tả Bân cầm sợi dây chuyền có mặt sen Tịnh Đế trên tay, vừa diễn giải xong phần giới thiệu xong, sau đó mới nói lời kết lại.
– Anh muốn nói với em, cho dù em ở đâu thì em cũng không bao giờ một mình, anh luôn ở bên cạnh em, chúng ta là một đôi mà.
….….
Lãnh Di Mạt đã chờ hơn mười phút nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Ryan đâu, điện thoại cũng không liên lạc được. Cô nhìn đồng hồ mà đứng ngồi không yên, sắp không kịp nữa rồi.
Vừa nghĩ, cô lại quyết định đến thẳng nhà của Ryan để hỏi rõ. Nhưng vừa mới quay đầu lại thì bất thình lình bị một người nào đó đánh ngất đi. Ý thức cũng mất dần, trước mặt chỉ còn lại một mảng đen kịt thôi.
….…..
Chỉ trong hai ngày mà Tả Bân đã tạo ra được một bộ trang sức mới thay thế Thiên Điểu, còn nhận được nhiều lượt đặt hàng hơn và đánh giá tích cực từ những nhà đầu tư cũng như những đối tác hợp tác với Đan Thạch.
Cũng vì có quá nhiều sự quan tâm vào Tịnh Đế mà Tả Bân còn đang bận rộn tiếp rượu rất nhiều người, từ trái qua phải mà không được nghỉ một phút nữa.
Nhưng đang đúng lúc này thì Hầu Tử lại chạy tới báo với hắn, trên tay còn đang cầm điện thoại.
– Lão đại, là điện thoại từ thủ phủ gọi đến, có thứ này ngài cần phải xem qua.