Trong thủ phủ bây giờ từ trên xuống dưới đều là người của Tả Bân, Lãnh Di Mạt trong mắt bọn họ cũng chỉ là một tù nhân, chẳng qua là còn có giá trị đối với Tả Bân nên bọn họ mới cho cô một chút oai phong của tiểu thư thôi.
Lãnh Di Mạt cũng thừa biết đằng sau những ánh mắt dị nghị kia, những vẻ mặt xem thường kia đang nghĩ như thế nào về mình. Nhưng cô cũng không cần quan tâm đến những điều này nữa, tất cả bây giờ đều chẳng có ý nghĩa gì đối với chuyện cô phải giết Tả Bân để trả thù cho cha mình.
– Tiểu thư, chị đang nghĩ gì vậy? Chị thấy không khỏe ở đâu sao?
Đứng bên cạnh xích đua của Lãnh Di Mạt, Tiểu Ngư có chút lo lắng khi thấy sắc mặt vô cùng nhợt nhạt của cô, liền hỏi ngay.
Chiếc xích đua bằng gỗ ngang này không bị Tả Bân thay đổi như những người làm trong thủ phủ trước, và đây cũng là chiếc xích đua mà Lãnh Di Tu đã tự tay làm tặng cho Lãnh Di Mạt. Bây giờ thủ phủ này không còn là của cô nữa, đồ vật duy nhất gần gũi với cô chỉ có chiếc xích đua này. Cô ngồi đây đã được một lúc, ánh mắt vô hồn cứ nhìn về phía xa xăm, một khoảng không vô định như chính tâm trạng hiện tại của cô. Khi nghe Tiểu Ngư hỏi, cô mới dần dần có chút phản ứng.
– Tiểu Ngư, em nói xem, bây giờ cha có đang cô đơn không? Nhất định là ông ấy rất oán trách chị đúng không?
Tiểu Ngư ngồi nghe cô nói mà cũng không biết phải khuyên tiếp như thế nào, nó vẫn giữ nguyên một quan điểm đó là muốn đưa Lãnh Di Mạt về lại New York. Nhưng dù nó có tốn bao nhiêu nước bọt đi nữa thì cũng không thể lay chuyển được Lãnh Di Mạt.
– Tiểu thư, chị đừng tự trách mình nữa. Chị cứ như vậy thì lão gia sẽ không yên tâm mà ra đi đâu.
– Tiểu thư, chị nghe lời em, trở về trường được không?
Lại là những lời này, Lãnh Di Mạt đã nghe đến mức ám ảnh rồi, cô vì không muốn nghe tiếp nên mới nghĩ ra lí do để tạm đuổi Tiểu Ngư đi để đánh lạc hướng.
– Chị thấy hơi khát nước, em có thể vào trong lấy giúp chị một cốc nước không?
Mặc dù Tiểu Ngư luôn đinh ninh chuyện đưa Lãnh Di Mạt về New York nhưng nó cũng không quên nhiệm vụ của mình là chăm sóc tiểu thư nên khi nghe Lãnh Di Mạt yêu cầu thì nó liền đi ngay mà không được do dự.
Coi như tạm thoát được một màn, Lãnh Di Mạt thở ra một hơi nặng nề, ngồi một mình tự đẩy xích đua. Hoàn toàn không chú ý là từ chỗ trên cao, sợi dây thừng cố định xích đua đang có dấu hiệu từ từ đứt ra, mà tốc độ đẩy xích đua của cô càng lúc càng nhanh hơn. Cho đến khi, nguy hiểm cẩn kề rồi cô mới cảm nhận được, nhưng lại không thể tự thoát thân.
– A!!!
– Tiểu thư, cẩn thận!
Bụp!
– A!!!
Trong mấy giây ngắn ngủi, sợi dây thừng trên cao đứt ra hoàn toàn, chiếc xích đua cũng ném cả người đang ngồi trên đó ra một khoảng rất xa. Hai mắt của Lãnh Di Mạt cũng đã nhắm thật chặt theo phản xạ tự nhiên, sợ hãi hét toáng lên. Nhưng cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được mình hoàn toàn bình an vô sự, hình như đang ở trong tay của một người, còn cả một bức tường thịt săn chắc.
– Tiểu thư, cô không sao chứ?
Nghe giọng người đàn ông hỏi mình, Lãnh Di Mạt mới từ từ mở mắt ra kiểm tra xem có phải mình còn sống hay không. Đập vào mắt cô chính là gương mặt điềm tĩnh nghiêm túc của Hầu Tử, cậu ta đang ôm lấy lưng của cô, người vừa cứu cô hóa ra là cậu ta sao? Nhưng nếu Hầu Tử ở đây thì không phải Tả Bân cũng…
Vừa nghĩ đến khả năng kia thì Lãnh Di Mạt liền chuyển tầm mắt nhìn sang bên cạnh, và..đúng là Tả Bân đang đứng đó. Giật mình, sợ hãi hoàn toàn đã thống lĩnh tâm trí của cô. Phản ứng vội vã chính là nhảy khỏi vòng tay của Hầu Tử, đôi mắt cảnh giác cùng sợ hãi nhìn người đàn ông không khác gì diêm la vương đang đứng đó quan sát mình, Tả Bân một thân toát ra sát khí ngút ngàn, đôi mắt phượng hẹp dài như viên đạn hướng về phía nữ nhân.
Đến thở mà Lãnh Di Mạt cũng không dám thở mạnh nữa, cô vừa làm gì khiến tên ác ma này phật lòng sao? Hắn nhìn cô như đang muốn đem cô nghiền nát thành mảnh vụn như vậy, tức giận như vậy nhất định hôm nay cô không dễ sống rồi.
Mà Hầu Tử chỉ mới nhìn qua biểu cảm trên mặt của Tả Bân thì cũng đoán ra được nguyên do. Cậu ta nhanh chóng quỳ một gối xuống ngay trước mặt của hắn, cúi thấp đầu để nhận tội.
– Thuộc hạ đã mạo phạm tiểu thư, lão đại xin hãy trách phạt.
Nếu Hầu Tử không nói những lời này thì có vắt óc ra suy nghĩ thêm thì Lãnh Di Mạt cũng không thể biết được rốt cuộc cô đã chọc giận Tả Bân ở đâu, nhưng bây giờ cô đã hiểu lí do rồi. Thì ra là vì lúc nãy cứu cô, Hầu Tử đã ôm cô trong tư thế thân mật như vậy. Cô nhớ lại những lời mà hắn đã nói với cô lúc trên thuyền, hắn sẽ không cho phép bất cứ người nào đụng vào cô ngoại trừ hắn, mà kết cục của những kẻ chạm vào cô thì đều rất thảm. Nghĩ lại so với tình huống này, Lãnh Di Mạt không những không thấy sợ mà còn rất phấn khởi, cô thay đổi hẳn sắc mặt, ngẩng cao đầu đi tới gần Tả Bân, cố tình khiêu khích hắn.
– Ông giận rồi sao? Tả Bân, không phải ông không thích người khác đụng vào đồ của ông à? Vừa nãy anh ta đã làm vậy trước mặt ông đấy. Sao nào? Ông định xử lý anh ta thế nào đây?
Cô kéo dài từng câu từ, nói với thái độ châm biếm, cười cợt.
– Hay chặt đi bàn tay mà anh ta vừa chạm vào tôi đấy? Hoặc là xé mấy miếng da đi?
Cô không tin Tả Bân sẽ vì một người phụ nữ mà ra tay với thuôc hạ trung thành với mình như vậy, cái cô muốn chính là được khiêu khích hắn như vậy. Hoặc là cứ cho là hắn sẽ thực sự tức giận khi thuộc hạ của hắn đụng vào đồ của hắn, vậy thì cô rất rất là mong chờ bọn họ tàn sát lẫn nhau, loại bỏ cánh tay đắc lực của Tả Bân bằng cách này thì đúng là rất thuận lợi cho cô rồi.
Nhìn ánh mắt khiêu khích của nữ nhân đang hướng vào mình, Tả Bân vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt như cũ, hắn cũng đang nhìn Lãnh Di Mạt, mà sự tức giận trong đáy mắt của hắn vẫn chưa hề có dấu hiệu tiêu tan. Hắn biết cô nhóc này có ý định gì khi nói với hắn những lời kia, cho nên hắn mới ra lệnh cho Hầu Tử đang quỳ trước mặt.
– Vừa rồi cậu phản ứng rất tốt.
Hắn nói được một nửa đã khiến Hầu Tử và Lãnh Di Mạt rơi vào trạng thái kinh ngạc rồi, nhưng hắn lại chưa có dấu hiệu là dừng lại luôn ở đây, hắn còn bước thêm hai bước đến gần bên cạnh Lãnh Di Mạt, chầm chậm nghiêng đầu thì thầm bên tai của cô.
– Nếu để ngã tàn phế sẽ không ai phục vụ chú rồi. Mạt Mạt à, sau này cháu nên ở yên trong phòng, ra ngoài rất nguy hiểm đấy.
Nghe hắn nói những lời này, Lãnh Di Mạt bất giác rùng mình lùi lại mấy bước, sống lưng cũng lạnh toát, hai chân cảm giác đều mềm nhũn cả ra. Bây giờ cô đã biết cô không phải là đối thủ của hắn, cô thật sự không thể đấu lại hắn. Nhịp thở của cô sớm đã bị hắn làm cho rối loạn cả lên.
– Nào, Mạt Mạt của chú, để chú đưa cháu về phòng.