Chuẩn bị mấy ngày rồi, hôm nay chính là ngày giỗ của Tả gia. Từ sáng sớm mọi thứ đều đã sẵn sàng, Tả Bân dẫn theo Hầu Tử và Lưu Phiến Phiến, còn có Ryan nữa, bọn họ đều có mặt ở nghĩa trang hoàng gia. Xung quanh đương nhiên chính là mấy thuộc hạ trung thành nhất.
Hôm qua là một trận mưa lớn nên cảnh vật vừa sáng nay rất trong trẻo và sạch sẽ, dường như mọi bụi bẩn đều được rửa sạch như những ưu phiền. Sương sớm vẫn còn đọng trên những chiếc lá, những cành non xanh tươi.
Trước đôi bia mộ của cặp vợ chồng quá cố và bên cạnh là một bia mộ của một bé gái đều đã đặt kín hoa tươi màu trắng và trái cây, với cả mấy chén trà cùng rượu nữa.
Tả Bân đứng giữa, trước những người phía sau một bước, hắn đã đứng yên như vậy nhìn cha mẹ và em gái rất lâu rồi mới chậm rãi ngồi xuống bằng một chân quỳ. Hắn đưa tay lên lau sạch mấy giọt nước còn dính trên di ảnh của cha mẹ, khó khăn cất lời.
– Cha, mẹ, Tiểu Nguyệt, mọi người có khỏe không?
Mỗi năm tới ngày giỗ của họ, Tả Bân đều tự nhắc lại lời thề sẽ trả thù cho cả gia đình. Hôm nay, lời thề đó của hắn coi như đã thực hiện được rồi, nhưng sao tâm trạng vẫn nặng nề như vậy chứ? Nhìn cha mẹ và em gái đều nằm dưới nắm đất, hắn càng không thể quên được ngày này hai mươi năm trước, bọn họ đã chết như thế nào và ai chính là kẻ đã gây ra chuyện này.
– Cha, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ. Khi nào con còn sống, mối thù này còn tồn tại.
Lưu Phiến Phiến đứng phía sau cũng chắp tay cúi đầu, nhưng suy nghĩ của cô ta lại theo một hướng khác. Cái cô ta muốn thây nhất, muốn nghe được nhất chính là thù hận trong lòng Tả Bân, Tả Bân càng hận Lãnh gia thì kế hoạch của cô ta mới có cơ hội thành công. Xem ra hôm nay cô ta có thể đạt được ý nguyện rồi.
Ryan cũng đứng như Lưu Phiến Phiến, nhìn cảnh tượng trước mặt mà trong lòng không khỏi cảm thán. Chuyện hôm trước Lãnh Di Mạt ra ngoài cùng Ngôn Dực, dù nghĩ thế nào thì anh ta cũng không biết có nên cho Tả Bân biết hay không, xét cho cùng thì Lãnh Di Mạt và Tả Bân chính là kẻ thù của kiếp này, chỉ có tách ra khỏi nhau thì ít ra cả hai mới ít tổn thương hơn thôi.
– Tiểu Nguyệt, anh hai mua bánh em thích nhất cho em này.
Lưu Phiến Phiến mở gói đồ được chuẩn bị, truyền chiếc bánh kem cho Tả Bân để hắn đặt xuống trước bia mộ của bé gái. Nhìn Tả Bân thế này ai có thể nghĩ hắn vốn là một tên tàn bạo vô tình chứ, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng đó, chính là một người anh trai đang săn sóc cho em gái nhỏ của mình.
Nhìn chiếc bánh kem trang trí đẹp đẽ, làm Tả Bân không thể quên được ngày hôm đó, hắn vẫn chưa được ăn bánh mà Tiểu Nguyệt giành phần lại cho mình, mãi mãi không thể nữa rồi.
..
Đã hai ngày trôi qua, Lãnh Di Mạt đều không ngừng suy nghĩ về lời đề nghị của Ngôn Dực, cho dù phân tích thế nào thì đây cũng là một cơ hội tốt cho cô. Bây giờ điều duy nhất mà cô muốn chính là được rời khỏi đây, rời khỏi tầm kiểm soát của Tả Bân. Cứ lánh mãi ở chỗ của Ryan thực sự không phải kế sách lâu dài, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bắt trở về đó. Nếu vậy thì cô còn gì để do dự nữa chứ. Lại trùng hợp nữa chính là hôm nay Ryan và Tiểu Ngư đều đã ra ngoài hết rồi, cô có thể dễ dàng đi được mà.
Nghĩ rồi, cô nhanh chóng thu dọn hành lí và cầm theo hộ chiếu. Không biết có người của Tả Bân theo dõi bên ngoài không nhưng cô vẫn phải đề phòng trước, đầu tiên là đặt đồ ăn bên ngoài, đợi khi người giao hàng đến nơi.
Từ chỗ quan sát, nhìn thấy người giao hàng đi ra nên mấy tên thuộc hạ cũng không quan tâm gì nhiều. Vẫn tiếp tục ở yên vị trí theo dõi.
…
Nói chuyện cả một buổi, Tả Bân cuối cùng cũng đứng lên. Hắn đi ra khỏi khu nghĩa trang, đi cùng hắn chính là Lưu Phiến Phiến, và Hầu Tử thì đi phía sau cách một khoảng.
Ryan dẫn theo Tiểu Ngư, tới trước nói với Tả Bân một tiếng.
– Tớ về trước đây.
Vừa mới gật đầu xong, Tả Bân vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu giữ trong lòng nãy giờ.
– Mạt Mạt, không gây chuyện gì chứ?
Nghe hắn hỏi một câu này, Ryan chỉ thêm thấy ưu phiền, cũng lắc đầu trả lời.
– Rất ổn.
Nhưng câu hỏi đó của Tả Bân vào tai của Lưu Phiến Phiến không khác gì một ngòi nổ vừa châm lửa. Cô ta không thể chần chừ thêm nữa, nhân lúc Tả Bân còn bị nỗi đau quá khứ quấn lấy thì cô ta phải ra tay thôi.
Ryan và Tiểu Ngư vừa đi khỏi, Lưu Phiến Phiến liền nói.
– Lão đại, nếu ngài còn quan tâm đến Lãnh tiểu thư như vậy, sao không buông bỏ thù hận trong lòng đi chứ? Ngài đã sống với nó suốt hai mươi năm nay rồi, đã đến lúc phải thoát ra rồi.
– Câm miệng!
Quả nhiên đánh trúng vết thương trí mạng thì Tả Bân liền kích động đến mất kiểm soát. Hắn nhìn lại hướng đi vào bia mộ của cha mẹ và em gái như một lời xin lỗi, không kiêng nể mà cảnh cáo.
– Nếu còn để tôi nghe những lời này nữa thì đừng trách tôi.
Lưu Phiến Phiến nhất định vẫn không từ bỏ.
– Lão đại, sao ngài lại tự trừng phạt mình mãi như vậy chứ? Xét thế nào thì mối thù của ngài cũng không liên quan gì đến Lãnh tiểu thư mà. Người làm sai đã chịu tội rồi, ngài không thể buông tha cho cô ấy sao?
Hai tay Tả Bân đã nắm chặt thành quyền, hắn nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.
– Cẩn thận cái lưỡi của em!
Không liên quan sao? Phải là rất liên quan đấy! Ai bảo cô chính là con gái của Lãnh Di Tu? Ai bảo cô lại mang họ Lãnh chứ? Ai bảo cô là con gái của kẻ thù giết cả gia đình hắn? Ai bảo cô lại là Lãnh Di Mạt? Tất cả đều có liên quan, tất cả đều phải trả giá cho chuyện này.
Ở đâu có kẻ gây tội đã chịu phạt chứ? Không bao giờ! Lãnh Di Tu đã chết thì sao? Vẫn không đủ để tế vong hồn của cả nhà hắn, vĩnh viễn không đủ. Mối thù này, ngày nào Tả Bân hắn còn sống thì mãi mãi còn đó, hắn phải khiến cho Lãnh Di Tu chết cũng không bao giờ nhắm mắt, nhìn con gái mình sống trong đau khổ.
– Lão đại, ngài khoan hãy kích động. Có cái này em nhất định phải nói với ngài.
Lưu Phiến Phiến đứng một bên thêu hoa dệt nhạc nãy giờ, vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra một tấm ảnh siêu âm thai nhi, đưa nó cho Tả Bân.
– Lão đại, đây là thứ em nhặt được khi Lãnh tiểu thư đánh rơi. Ngài xem….
Cầm lấy tấm ảnh siêu âm kia, đầu tiên chính là bàng hoàng và ngẩn người ra, bàn tay cũng bất giác run run, mi mắt cũng giật giật, Tả Bân thực sự không tin nổi vào mắt mình nữa. Đây là….? Lãnh Di Mạt đã mang thai sao? Cô đang mang thai sao? Sao chuyện này hắn chẳng hề hay biết chứ?
Nhìn biểu cảm của người đàn ông, Lưu Phiến Phiến quyết tâm đi thêm nước cờ cuối cùng.
– Lão đại, ngài xem đi, bây giờ Lãnh tiểu thư đã mang thai rồi, hai người đã có con với nhau, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ để ngài buông bỏ thù hận suốt hai mươi năm sao?
Nghe mấy lời bên tai, bàn tay đang cầm tấm ảnh siêu âm của Tả Bân dứt khoát nắm chặt lại. Chắc chắn là không thể! Lãnh Di Mạt, cô nghĩ đứa bé này có thể đổi lại được mạng của cả nhà hắn sao? Tuyệt đối không thể nào!
Cho dù hắn có yêu cô thì sao chứ? Cuối cùng cô vẫn là con gái của kẻ thù, là con gái của kẻ đã giết cha mẹ hắn, cưỡng bức em gái của hắn. Cô hoàn toàn không có tư cách sinh con của hắn, trong người cô không có tư cách mang giọt máu của Tả gia!
Hắn vẫn luôn nghĩ làm sao để có thể bù đắp cho vong linh của cha mẹ và em gái khi chỉ có mỗi Lãnh Di Tu đền mạng, bây giờ không phải đã có rồi sao? Chính là đứa bé này, hắn có thể dùng nó để thế tội cho Lãnh Di Mạt mà. Chỉ cần cô dùng đứa bé này để tế linh hồn của cả nhà hắn, mối thù này, hắn có thể xóa bỏ, coi cô như một người phụ nữ bình thường bên cạnh mình, không còn là con gái của kẻ thù nữa.