Khung cảnh trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lãnh Di Mạt lười biếng mở mắt, toàn thân vẫn còn nhức mỏi, cô không nhớ tối qua mình đã ngủ say lúc nào và tại sao mình lại nằm trên giường như vậy nữa.
– Tỉnh rồi?
Giọng nói quen thuộc của nam nhân truyền đến thực sự đã đánh thức Lãnh Di Mạt. Cô hoàng hồn ngay lập tức và ngồi bật dậy, dè chừng nhìn qua người đàn ông đang ngồi ung dung trên sofa đọc báo, trước mặt hắn còn có một tách café vừa mới pha nữa.
– Yên tâm, cháu vẫn chưa chết đâu.
Hình như là đợi cô phản ứng và mở miệng quá lâu nên Tả Bân đã tốt bụng giải thích tình hình trước. Hắn ngồi trên sofa đắt tiền mới là hợp với hắn nhất, một thân tây trang màu đen như thường ngày, vừa vặn tô điểm thêm cho khí chất cường thế bá đạo của hắn, cảm giác bí bách đến áp lực và rùng mình sợ hãi khi đến gần, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng khoan thai, điềm đạm. Đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây phiên bản giới hạn đang bắt chéo nhau cũng bắt đầu thay đổi tư thế, hắn cầm tách café trên bàn lên uống một ngụm rồi chậm rãi đặt trở lại, không nhanh không chậm nói tiếp.
– Đã ngủ hơn ba ngày rồi không đói hửm?
Nghe hắn nói đến câu này thì Lãnh Di Mạt mới hoàn hồn thật sự. Cô nhìn người đàn ông ngồi trên sofa đó với ánh mắt hoài nghi rồi ngay lập tức nhìn đồng hồ trên bàn, Tả Bân không gạt cô, đã ba ngày trôi qua rồi. Nhưng tại sao cô lại ngủ lâu vậy chứ?
– Sao ông lại ở đây?
Ánh mắt hết sức cảnh giác của cô vẫn luôn dán chặt trên người đàn ông ngồi trên sofa kia, Tả Bân lại nhìn cô một cách hứng thú, mày kiếm đen rậm hơi nhướn lên, nở một nụ cười tà mị nhưng lại mang đầy ẩn ý. Ngón tay thon dài của hắn lật nhẹ trang báo mới, mượn mấy tờ giấy trên tay để che đi nửa gương mặt hệt như yêu nghiệt khuynh đảo chúng sinh của mình.
– Cháu bị sốt mà cũng mất trí nhớ rồi? Thủ phủ này bây giờ là của chú, chú ở đâu cũng cần phải xin phép cháu?
Nếu thật sự có thể mất trí nhớ dễ dàng như hắn nói thì Lãnh Di Mạt cũng tình nguyện, cô mong còn chẳng được nữa là…thế nhưng chuyện kinh hoàng đó cho dù cô có ngủ ba ngày hay ba năm thì đến lúc tỉnh dậy vẫn sẽ bám riết vào ký ức của cô không bao giờ dứt ra được. Cô đã ngủ lâu như vậy, chuyện đưa tiễn Lãnh Di Tu có phải đã bị tên nam nhân kia dở trò gì nữa rồi không?
– Cha tôi đâu? Ông đã làm gì rồi?
Cứ tưởng mình nghe nhầm hoặc cô thật sự bị sốt đến mất não nên khi nghe cô hỏi vội như vậy, Tả Bân liền hạ tờ báo trước mặt xuống để nhìn cô kỹ hơn. Hắn để hẳn tờ báo lên bàn, bật cười khẩy một tiếng, nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại.
– Cháu muốn hỏi ông ta đang ở đâu? Trên thiên đường hay địa ngục? Cháu hỏi chú đã làm gì ông ta? Mạt Mạt yêu dấu, chú giết ông ta rồi mà?
Đầu óc của Lãnh Di Mạt đã chính thức bị đánh một cú thật mạnh để tỉnh táo lại, cô tạm thời nén nỗi uất hận vì thái độ dửng dưng của Tả Bân xuống trước đã. Nhanh chóng xốc lại tinh thần và rời khỏi giường, vội vội vàng vàng.
– Ông đã hứa cho tôi an táng ông ấy rồi? Tả Bân, ông đã dở trò?
Nhìn cô đến dép cũng không thèm xỏ vào mà đã muốn chạy ra ngoài, Tả Bân không hài lòng đứng lên và bước nhanh đến tóm cô về. Hắn chỉ cần giơ tay ra thì đã dễ dàng bắt được cô nhét trong phạm vi chỉ thuộc về hắn.
– Muốn chú giữ lời thì cháu cũng phải học lại cách ngoan ngoãn nghe lời chứ? Chú còn chưa cho phép mà cháu đã muốn đi?
Vòng eo thon nhỏ của Lãnh Di Mạt bị tên nam nhân bóp chặt, đến gân cốt cũng sắp nát vụn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng nhẫn nhịn, vì điều mà cô đang lo lắng trước mắt chính là việc an táng cho Lãnh Di Tu.
– Không phải tôi đã ở trong tay của ông rồi ư? Vậy tôi hỏi ông cha tôi đâu?
Trong mắt Tả Bân phản chiếu rất rõ ràng hình ảnh của cô gái nhỏ trong ngực, hắn chậm rãi đưa tay lên vừa sờ một bên má trắng hồng mịn màng của cô vừa giúp cô vén lại mái tóc rối thành mớ. Hành động rất mực dịu dàng đó nếu là trước kia thì đã làm cho trái tim của Lãnh Di Mạt nhảy nhót không ngừng rồi, nhưng bây giờ cô chỉ thấy ghê tởm và sợ hãi, rùng mình, liên tục nghiêng mặt né tránh. Tả Bân cũng không vì thái độ đó của cô mà dừng động tác lại, mỗi cử chỉ của hắn càng lúc càng ái muội, ngón cái sờ mạnh trên viền môi anh đào đỏ mọng, nhanh chóng đổi sang nắm chặt cằm nhỏ bên dưới, đồng thời cúi đầu…
– Ưmmm….
Lãnh Di Mạt không nghĩ rằng hắn có thể trong tình trạng hiện giờ còn hôn cô nữa. Nụ hôn không chút nào là tự nguyện đương nhiên ngoài khiến cô khó chịu thì còn khiến cô tức giận, hai tay vùng vẫy phản kháng, muốn đẩy hắn ra. Nhưng chút sức lực yếu ớt của cô căn bản không thể tác động gì đến một thân hình lực lượng vạm vỡ của Tả Bân, hắn vẫn đang tham lam hút sạch dư vị ngọt ngào từ nụ hôn cưỡng ép này, thậm chí bàn tay nóng rực đặt bên eo của cô còn đang ra sức càn quét, xoa nắn, nhào nặn cặp mông căng tròn phía sau.
Trừ phi hắn muốn dừng lại, còn không thì Lãnh Di Mạt chỉ có thể như cá nằm trên thớt…đợi đến khi hắn chịu nhả môi của mình ra, cô bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng phải hít thở dồn dập mới dần ổn định lại. Vậy mà Tả Bân thì vẫn đang ngắm nhìn chiến lợi phẩm hắn đã tạo ra, ngón tay sờ nhẹ đôi môi đã sưng tấy.
– Ngủ mấy ngày chắc là đói rồi, chú đưa cháu xuống ăn sáng nào.
Hắn vẫn không chịu trả lời câu hỏi của mình, Lãnh Di Mạt tức giận trừng mắt căm phẫn, kiên quyết không thỏa hiệp và lặp lại câu hỏi lần nữa.
– Tôi không ăn! Tôi hỏi lại lần nữa, Tả Bân, cha tôi đâu?
Hành động này chính là đang khiêu khích tính nhẫn nại của Tả Bân, nhưng hắn không những không tức giận mà vẫn còn dư dả hứng thú tiếp tục chơi đùa cùng cô. Bàn tay không yên phận nào đó vẫn còn đặt trên mông căng tròn ẩn sau lớp vải mỏng, không chút kiêng dè gì mà vén cả váy ngủ của cô lên, hoàn toàn xâm chiếm vào trong chiếc quần lót nhỏ. Một tay khác thì làm nhiệm vụ khống chế mọi ý định kháng cự của cô, không muốn nghe đi nghe lại mấy câu nhàm chán của Lãnh Di Mạt nên hắn đã cúi đầu cắn mạnh vào cần cổ trắng ngần, làm cô đau thì tự nhiên cô sẽ không còn tâm tư để tiếp tục hỏi hay phản kháng nữa.
– Aaa!!!…Tả Bân, ông thả tôi ra…!
Tâm tư của hắn đang vô cùng mâu thuẫn đến mức chính hắn cũng chẳng hiểu được, hắn thích chơi đùa với con mèo nhỏ giương móng vuốt này nhưng đôi lúc sự cứng đầu kháng cự của cô lại khiến hắn thấy chán ghét và tức giận. Có lẽ chính là muốn cô biết lúc nào có thể trêu đùa hắn, lúc nào thì phải ngoan ngoãn phục tùng, mà Mạt Mạt của hắn đúng là đã quen làm tiểu công chúa rồi nên phải được dạy dỗ lại từ đầu thôi.
Người đàn ông nắm chặt cái cằm nhỏ của cô, nghiêng đầu lại khóa chặt đôi vừa bị hắn hôn mút vẫn còn sưng đỏ bằng một nụ hôn cường thế, bá đạo, lại chính là một hình phạt. Hắn không mất quá nhiều sức lực đã đè cô nằm trở lại chiếc giường phía sau.
– Aaaa!!! Ummmm…..
Bây giờ đến cả việc hít thở đối với Lãnh Di Mạt cũng trở nên khó khăn, tất cả mọi cử động đều vô cùng chật vật, hai tay vừa vung lên đã bị người đàn ông giữ chặt. Tả Bân không chút thương hoa tiếc ngọc, đây không phải là một nụ hôn nữa mà đó chính là đang trừng phạt, là đang muốn cướp hết hơi thở của cô gái nhỏ dưới thân, một tay khóa chặt cô. Chiếc váy ngủ mỏng manh trên người Lãnh Di Mạt đã sớm bị hắn làm cho xộc xệch đến khó coi vì độ ái muội mờ ám này, váy bị kéo cao đến mông, lộ ra cặp đùi thon thả, trắng mịn mê hoặc, trên vai xuống ngực cũng có một khoảng trống, để lưu lại những ấn ký của người đàn ông.
– Uuuummm…..Tả Bân…Tả…
Đến hít thở còn khó khăn nữa chứ nói gì đến phản kháng hay nói trọn được một câu. Trước mắt cô chỉ nhìn thấy gương mặt đẹp đến thần hồn điên đảo của Tả Bân, hơi thở nam tính nóng rực của hắn phả vào từng tấc da thịt của cô, còn có ánh mắt đỏ ngầu nhuốm đầy dục vọng như lang sói đói khát ngàn năm nhìn chằm chằm vào cô. Lãnh Di Mạt rùng mình sợ hãi…
– Không phải không muốn ăn? Được! Vậy chúng ta làm những gì cần làm.