Cả đêm qua Tả Bân đã ngủ trong vòng tay của Lãnh Di Mạt, giống như một đứa trẻ chẳng thể rời khỏi mẹ vậy. Cô cũng ôm chặt hắn cả đêm và chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa sáng sớm tỉnh giấc thì đã không nhìn thấy người bên cạnh nữa. Cứ tưởng là hắn đã xuống dưới ăn sáng trước rồi đi làm từ sớm nên cô cũng không nghĩ gì nhiều, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi mới ra khỏi phòng.
Nhưng cô vừa mới mở cửa ra thì đã thấy Hầu Tử đứng trước cửa phòng. Vừa nhìn thấy cô thì cậu ta đã vội hỏi.
– Phu nhân, lão đại đã về chưa?
Lãnh Di Mạt cứ tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ nên nghe nhầm, vừa vỗ vỗ mặt vừa hỏi lại.
– Anh hỏi vậy là sao? Lão già, không phải đã đi làm rồi à?
Nhận được câu trả lời này, vẻ mặt của Hầu Tử liền chuyển biến rất xấu, sau đó mới nói lại tình hình.
– Phu nhân, từ rất sớm lão đại đã tự mình lái xe ra ngoài, ngài ấy nói là đi mua bánh hoa lê cho cô. Nhưng giờ đã đến giờ mở cuộc họp ở công ty rồi nhưng thuộc hạ vẫn chưa thấy ngài ấy, nên mới nghĩ là ngài ấy còn ở cùng phu nhân.
Một suy nghĩ chẳng lành bất chợt lóe lên trong đầu của Lãnh Di Mạt, cũng chưa thể chắc chắn được gì nhưng suy nghĩ đó lại dọa cho mặt mũi cô tái mét, vội vàng nói.
– Hỏng rồi. Nhất định là chú ấy vẫn còn đau lòng vì chuyện của chị Tiểu Nguyệt nên mới vô cớ biến mất như vậy.
Mua bánh hoa lê chỉ là một lí do để Tả Bân cắt đuôi Hầu Tử mà thôi, như vậy là hắn có thể đi đâu mà giờ vẫn chưa về chứ?
Lãnh Di Mạt không thể bình tĩnh nổi nữa, cứ nghĩ đến những tình huống xấu đối với Tả Bân thì tim của cô lại muốn nhảy ra ngoài luôn vậy. Cô luống cuống nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra một hướng.
– Chính là nghĩa trang, mộ của chị Tiểu Nguyệt. Chú ấy nhất định là đến đó rồi.
Vừa nghe Lãnh Di Mạt nói thì Hầu Tử cũng đồng tình với suy nghĩ này của cô, cậu ta gật đầu rồi đi cùng cô xuống cầu thang, chuẩn bị đưa cô đến nơi an nghỉ của Tiểu Nguyệt.
Hai người vội vội vàng vàng đi xuống tới phòng khách thì lại nhìn thấy Ryan đang đến tìm Tả Bân.
– Mạt Mạt, cháu định đi đâu à? Lão Tả đâu? Cậu ta nói hôm nay phải đến công ty mà.
Nhìn thấy Hầu Tử vẫn còn ở đây thì Ryan càng chắc chắn được là Tả Bân vẫn còn ở nhà, sở dĩ anh ta đến tận đây để tìm Tả Bân chính là vì đã đến giờ mở cuộc họp rồi mà Tả Bân vẫn chưa có mặt ở công ty, điện thoại cũng không liên lạc được, nghĩ rằng hắn vì còn bận chăm lo cảm xúc của Lãnh Di Mạt sau cái chết của Tiểu Ngư.
Bây giờ trong đầu của Lãnh Di Mạt chỉ toàn là tình trạng bất ổn của Tả Bân, cô không còn nghĩ nhiều được nữa, cũng không thể chậm trễ hơn mà chỉ nói đại một câu.
– Chú Ryan, bây giờ cháu đang rất vội. Cháu phải đi tìm chú Bân đã, nói chuyện sau nhé.
Ryan còn chưa kịp hiểu gì thì Lãnh Di Mạt đã chạy mất dạng rồi, anh ta chỉ còn có thể hỏi Hầu Tử đang đứng đang đứng đó thôi.
– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lão Tả đã đi đâu à?
Hầu Tử cũng đang vội vàng để đi theo Lãnh Di Mạt nên chỉ có thể nói sơ qua tình hình cho Ryan biết thôi.
– Nhị gia, Tiểu Ngư chính là tiểu thư Tiểu Nguyệt. Chuyện này thuộc hạ đã xác nhận chắc chắn rồi, vì nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này nên từ hôm qua tinh thần của lão đại đã không ổn định. Sáng nay một mình lão đại lái xe ra khỏi thủ phủ, đến giờ vẫn chưa trở về.
Cũng không khá hơn Tả Bân là mấy, khi nghe sự thật Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt, em gái của Tả Bân đã chết hơn hai mươi năm trước, Ryan hoàn toàn chết đứng, cứ như bị rút mất linh hồn vậy, đứng ngẩn người ra mà chưa biết phản ứng thế nào. Trong khi Hầu Tử nói xong thì cũng đã chạy vội ra xe đưa Lãnh Di Mạt rời khỏi thủ phủ.
…….
Tả Bân không biết đã lau bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không chịu ngừng lại, cứ lau đi lau lại bia mộ cùng di ảnh của Tiểu Ngư vừa mới dựng hôm qua thôi. Trước bia mộ còn có một chiếc bánh kem rất lớn, là loại bánh mà em gái hắn thích ăn nhất.
– Tiểu Nguyệt, đồ ngốc. Tại sao lúc đó em lại không chịu gọi anh chứ? Có phải em cũng rất tiếc không?
Hắn nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Tiểu Ngư trên di ảnh, giống như lúc nó còn là đứa em gái suốt ngày chạy theo hắn lúc nhỏ vậy.
– Tiểu Nguyệt, có phải em rất giận anh hai không? Cuối cùng anh hai cũng không thể cứu được em. Có phải anh hai rất vô dụng không?
Nếu như hắn nhận ra sớm hơn thì đã không thành ra thế này, hắn nhất định sẽ bảo vệ nó tốt hơn, sẽ không để nó phải ngày ngày đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm nữa. Hắn còn chưa được nghe nó gọi một tiếng anh hai nữa mà đã không thể gặp lại nữa rồi…..
– Tiểu Nguyệt, cảm ơn em, anh đã nợ em rất nhiều. Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh Mạt Mạt, cảm ơn em kiếp này đã làm em gái của anh.
Đúng như suy đoán của Lãnh Di Mạt, lúc cô và Hầu Tử đi tới thì đã nhìn thấy Tả Bân đang ngồi trước mộ của Tiểu Ngư. Hai người cùng nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn.
– Lão đại!
– Lão già! Lão già!
Nghe tiếng của Lãnh Di Mạt, Tả Bân cũng theo phản xạ mà quay đầu nhìn lại, hắn chỉ mới ở đây hơn ba tiếng thôi mà cô đã biết và chạy đến tận đây rồi sao?
– Mạt Mạt, sao em lại ra đây?
Nhìn thấy hắn rồi thì Lãnh Di Mạt cũng buông bỏ được tảng đá treo trong lòng từ nãy giờ, nhưng thay vào đó chính là sự tức giận, vừa ngồi xuống đã trách móc.
– Câu này phải là em hỏi chú đấy. Chú sao lại một mình chạy ra đây rồi hả? Chú biết em đã lo đến thế nào không?
Cô vừa nói vừa phủi sạch những cánh hoa rơi trên tóc của hắn, hai tay mềm mại ôm lấy mặt của hắn như đang chăm lo cho một đứa trẻ vậy.
– Lão già, sau này có muốn đi đâu thì có thể cho em biết không? Em đã rất sợ, rất sợ, em không biết làm gì cả, em thực sự rất sợ….
Nhìn dáng vẻ lo lắng đến sắp phát khóc của cô, trái tim của Tả Bân lại nhói lên, một cảm giác áy náy đã lấn át hết suy nghĩ của hắn. Hắn nhanh chóng ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an.
– Anh không sao, không phải vẫn còn lành lặn đây ư? Đừng lo, anh chỉ là có những lời muốn nói với Tiểu Nguyệt thôi.
Cho dù hắn nói vậy nhưng Lãnh Di Mạt vẫn có thể nhìn ra là hắn đã suy sụp đến mức nào, gương mặt hắn đã tiều tụy không ít, còn ngồi bẩn hết cả quần áo như vậy nữa. Cô lại nhìn di ảnh của Tiểu Ngư, nước mắt không kìm được rồi rơi xuống, cố gắng gượng cười với đôi mắt ngập nước.
– Tiểu Ngư, à không, em phải gọi chị là Tiểu Nguyệt rồi. Chị Tiểu Nguyệt, chị xem, lão già này cứng đầu quá, chắc là em sắp không trị được mất.
– Cô còn có mặt mũi đứng trước mộ của Tiểu Nguyệt à?
Một giọng nam bất ngờ truyền đến từ phía xa khiến cho cả ba người đều phải quay đầu lại nhìn, ai nấy cũng khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Ryan. Còn Ryan thì mang theo một luồng sát khí hầm hực bước tới gần bọn họ, mọi tức giận cùng phẫn nộ đều đổ dồn vào người của Lãnh Di Mạt.
– Tôi nói cô đấy. Cô còn dám đứng trước mộ của Tiểu Ngư à? Cô không thấy xấu hổ sao?
Chính thái độ này của Ryan đã khiến Tả Bân phải xốc lại tinh thần ngay. Hắn đỡ Lãnh Di Mạt cùng đứng lên, trực tiếp đẩy cô đứng sát phía sau mình, ngăn không cho Ryan nổi giận vô cớ với cô.
– Ryan, cậu biết mình đang nói gì không? Cậu phát điên gì nữa đây?
Trước những lời chất vấn không thèm suy nghĩ của Tả Bân, Ryan không khỏi cười lạnh, nhìn thằng vào Lãnh Di Mạt đang được Tả Bân che chắn.
– Không cần giả vờ làm gì nữa. Tôi đã biết hết rồi, Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt.
Nghe Ryan nói ra nguyên nhân khiến cậu ta tức giận với Lãnh Di Mạt, Tả Bân mới nhìn qua Hầu Tử thì cậu ta lại vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
– Xin lão đại tha tội, là thuộc hạ nóng vội không kiểm soát được lời nói.
Tả Bân cũng không muốn truy cứu cậu ta nữa, vấn đề chính nhất lúc này chính là giải quyết mọi hiểu lầm với Ryan, mà Ryan thì vẫn chưa dừng lại việc hỏi tội Lãnh Di Mạt. Anh ta nhìn bia mộ của Tiểu Ngư và nói tiếp.
– Cô ấy chính là Tiểu Nguyệt mà hai mươi năm trước bị Lãnh Di Tu cường bạo rồi giết chết, nhưng con gái của Lãnh Di Tu lại luôn nhận được mọi ưu tiên của cô ấy, Tiểu Ngư luôn xem cô ta là người thân, nhưng sự thật thì sao đây hả? Cô ta chính là con gái của tên súc sinh đã từng làm hại cô ấy. Vậy mà cô ta vẫn còn dám vác mặt đến đây.
Nói đoạn rồi lại nhìn qua Tả Bân, nhếch môi cười khinh miệt, giọng điệu mang theo vài phần oán hận cùng mỉa mai.
– Không phải cậu đã quên sạch rồi đó chứ? Cô ta là con gái của Lãnh Di Tu, là con gái của tên súc sinh đã làm hại Tiểu Ngư. Cậu còn dám để cô ta đến trước mộ của Tiểu Ngư sao? Cậu có xứng đáng làm anh trai của cô ấy không hả? Tiểu Ngư bị cha của cô ta hủy hoại khi mới chỉ sáu tuổi. Nhưng bao nhiêu năm qua cô ta lại được Tiểu Ngư bảo vệ, chăm sóc, được cung phụng không thiếu gì. Cậu không thấy đáng thương cho em gái mình sao?