Trên xe của Ngao Bính chỉ còn có ba thuộc hạ đi cùng, xe chạy ra khỏi bến cảng thì cứ tưởng là đã thoát, không ngờ là đã phán đoán sai. Vì phía trước còn có một chiếc xe khác đang chặn đường. Ngao Bính phái hai tên thuộc hạ xuống xe giải quyết, còn gã vẫn ung dung ngồi trên xe để quan sát xem bên kia rốt cuộc là kẻ nào mà lại hống hách hơn cả Tả Bân nữa.
Nhưng có vẻ như gã không còn được ung dung rồi, phải nghĩ cách thoát thân an toàn trước đã vì hai tên thuộc hạ giỏi nhất vừa được phái đi đã bị bắn chết tại chỗ. Còn người ở trên xe cũng đang hạ cửa kính xuống, động thái này giống như là đang cố tình khiêu khích hoặc là đưa ra lời cảnh cáo.
Vừa nhìn thấy người ngồi trong xe kia, Ngao Bính liền nhận ra ngay chính là Ryan. Điều làm cho gã thấy kinh ngạc đó là Ryan đã rời khỏi Xích Bang rồi nhưng sao lại có thể toàn quyền dùng thuộc hạ của Xích Bang để đối phó với gã được chứ. Chẳng lẽ là Ryan đã quay về Xích Bang rồi sao?
– Chết tiệt! Sao cậu ta lại ở đây chứ?
Năm đó Ngao Bính cũng là nhận lệnh của Ngôn Tô đi giết vị hôn thê của Ryan với mục đích tách anh ta ra khỏi Xích Bang, trở thành một nhà thiết kế vô dụng. Cứ tưởng lần này giết được Tiểu Ngư thì sẽ triệt để tiêu diệt được mầm móng này, khiến anh ta phải sụp đổ hoàn toàn về mọi mặt, không ngờ là còn khiến cho Ryan trở về lại Xích Bang, cái quái gì đây thế này?
– Anh Ngao, giờ chúng ta phải làm gì đây?
Tên thuộc hạ duy nhất còn lại đang ngồi ở ghế lái chính, thấy tình hình bên ngoài có vẻ như đang không ổn lắm nên mới hỏi nhanh ý kiến của Ngôn Tô.
Còn Ngao Bính thì cũng có vẻ như đang rất bất ổn, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng mà Ryan đang lái xe đang lao về phía mình, trợn to mắt với một dáng vẻ hung hăng, gầm gừ ra lệnh.
– Ngồi đó chờ chết à? Còn không mau lái xe đi.
Tên thuộc hạ kia nghe gã vừa ra lệnh liền ngay lập tức nhấn ga để tháo chạy ngay. Chiếc xe đâm thẳng vào hàng rào bằng thép phía trước, men theo một con đường duy nhất giữa những chiếc container bị chất thành phế liệu.
Đương nhiên là Ryan cũng không phải cứ như vậy mà để cho gã chạy trốn rồi. Anh ta cũng đang bắt đầu tăng nhanh tốc độ lái xe, rất nhanh đã có thể bám sát được xe của Ngao Bính đang chạy phía trước, nhưng vẫn đang giữ một khoảng cách nhất định, nhìn qua thì rất giống đang chơi trò mèo vờn chuột với gã vậy.
….….
Ngôn Tô không phải kẻ ngốc nên đương nhiên ông ta có thể nhanh chóng đoán được là Ngôn Dực nói những lời đó là có ý định gì rồi. Ông ta cảm giác được là thân thể cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi nên càng cố bám chặt vào góc bàn hơn, với hy vọng là có thể giữ được tính táo thêm một lúc nữa, một tay khác của ông ta cũng cố đưa lên cao để chỉ tay về phía con trai.
– A Dực, nhân lúc ta còn có thể tha thứ cho con thì hãy mau dừng lại cho ta. Con tưởng con có thể dễ dàng giết ta như vậy à?
Ông ta vừa mới dứt lời thì ngay lập tức trong phòng đã bị vây kín bởi một nhóm thuộc hạ của Ngôn Tô. Tất cả đều như đã trong tư thế sẵn sàng và chỉ chờ có lệnh của Ngôn Tô nữa thôi là sẽ ngay lập tức mà xông vào bắt lấy Ngôn Dực. Và đúng thật là không ngoài dự đoán lắm, mấy tên thuộc hạ đó của Ngôn Tô vừa mới xông vào bao vây thôi nhưng vì có hiệu lệnh của Ngôn Tô rồi nên đã ngay lập tức vây bắt Ngôn Dực lại, chỉ cần hai tên cũng đã chế ngự được anh ta, thêm hai tên khác đứng hai bên bổ trợ nữa.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Ngôn Tô đã ngã xuống rồi nên Ngôn Dực cứ tưởng kế hoạch của mình đang tiến triển rất tốt, hóa ra là người cha lợi hại này đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Sao anh ta có thể quên được điều này cơ chứ, ông ta là ai, ông ta chính là Ngôn Tô mà, nếu ông ta dễ dàng bị trúng kế như vậy thì đã chết từ lâu rồi.
– Người đã sớm biết rồi sao? Nếu đã biết rồi thì tại sao còn cố tình để mình mắc bẫy?
Đã bị bắt lại rồi nên lúc này việc chống đối lại Ngôn Tô hay chỉ đơn giản là chạy thoát thôi, đối với anh ta cũng là một điều khá quan ngại. Mặc dù vậy nhưng anh ta cũng chưa hoàn toàn là bó tay chịu trói, cho dù có chết cũng phải chết cho rõ ràng đã chứ.
Ngôn Tô nghe anh ta hỏi vậy, đúng là thân thể ông ta đã ngấm thuốc mê do Ngôn Dực bỏ vào trà, nhưng vẫn có thể ngồi xuống ghế để cùng con trai trò chuyện.
– A Dực, con là do ta nuôi lớn, cũng là do một tay ta huấn luyện thành sát thủ giỏi nhất. Con nghĩ con có thể giết được ta sao?
– Đúng là con không thể giết được ta, cho dù như vậy vẫn không thể thay đổi được sự thật chính là con đã muốn giết ta. Cho nên tạm thời ta sẽ cho con đóng cửa suy ngẫm về hành động ngu xuẩn hôm nay của mình.
Nghe đến những lời cuối cùng thì Ngôn Dực cũng có thể đoán ra được là Ngôn Tô đang muốn làm gì rồi. Nhưng ngoại trừ việc cố gắng vùng dậy một cách vô ích thì anh ta cũng chẳng thế thay đổi được điều gì cả. Cứ nhìn người cha đáng kính của mình đang ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ kéo mình về phòng. Một mình anh ta căn bản không thể thắng được những tên thuộc hạ cấp một của Ngôn Tô, rất nhanh đã bị nhốt vào phòng.
….…
Một màn rượt đổi đến gà bay chó chạy cuối cùng cũng có chút kết quả, xe của Ngao Bính đã không còn duy trì được tốc độ như ban đầu nữa vì sau những lần va chạm kịch liệt với vật cản bên đường thì cũng bị hư hại không ít.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
– Anh Ngao, chúng đang nổ súng! Anh mau núp xuống đi.
Từ chiếc xe của Ryan đang nhả đạn ra liên tục và hướng về phía Ngao Bính, xem ra là đã quyết tâm đuổi cùng diệt tận rồi. Bên kia vừa mới nổ súng thì tên thuộc hạ đang lái xe của Ngao Bính cũng nhanh chóng rút súng ra để phản công lại.
Mà Ngao Bính ngồi ở ghế sau cũng không thể ngồi yên chịu chết được, một mình ông ta bắn hạ mấy tên thuộc hạ đang yểm trợ cho Ryan từ hai bên. Nhưng do tương quan lực lượng quá lớn, gã chỉ còn có hai người mà tên thuộc hạ duy nhất cũng đã bị thương không nhẹ, xem ra phen này phải cố giữ mang chạy về trước đã.
Gã vừa thay đạn vừa chửi thề một cách thô thiển, rất nhanh đã nhoài người ra cửa kính và tiếp tục xử gọn thêm vài tên nữa. Gã tận dụng từng giây một để bắt đầu di chuyển lên ghế lái chính, sẽ trực tiếp lái xe rời khỏi đây.
Thế nhưng Ryan làm sao có thể để cho gã thoát được chứ. Khi xe của gã vừa mới di chuyển thì ngay lập tức đã ra lệnh cho một hàng xe dài nối đuôi nhau tiến đến bao vây, cho dù hôm nay Ngao Bính có mọc cánh cũng khó mà thoát ra được. Không chỉ có mấy chiếc xe phía trước, sau đó còn xuất hiện thêm một chiếc xe tải đang lao tới, giống như bị mất thắng mà cứ đâm thẳng về hướng xe của Ngao Bính đang chạy trốn.
Rầm!
Khi Ngao Bính tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị bắt lại, bị trói lên cao, mà dưới chân gã là một lò thiêu đang cháy rực. Trước mặt gã chính là Ryan đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, xung quanh còn có rất nhiều thuộc hạ đứng nghiêm chỉnh vào vị trí.
– Tỉnh rồi à? Cũng phải, tao chưa có giết mày nên mày chưa thể chết được.
Vốn dĩ là một sát thủ đã trải qua biết bao nhiêu hình thức huấn luyện tàn khốc nên trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm cũng không khiến cho Ngao Bính lung lay được. Gã trừng mắt nhìn Ryan đang ngồi dưới kia với một vẻ mặt hung hãn vô cùng.
– Đừng tưởng bắt được tao thì mày có thể vênh mặt đắc ý. Tao cho mày biết, nếu hôm nay tao chết ở đây thì mày nghĩ mày có thể sống đến ngày mai à? Hồng Bang nhất định sẽ truy sát mày.
Ryan vốn cũng chẳng lạ gì với tính khí này của gã nữa. Anh ta cầm con dao găm trong tay vừa ngắm nghía lại vừa thổi quanh lưỡi dao sáng lóa.
– Tao thấy mày cũng quá tự tin rồi đấy. Mày chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà Ngôn Tô nuôi dưỡng tốt hơn một chút thôi. Ông ta cho mày xương ngon và mày phải đi cắn người cho ông ta. Nhưng nếu không may mà con chó đó bị đánh chết thì ông ta cũng chỉ cần tìm một con chó khác để thay vào thôi, cũng không có gì khác biệt. Mày nghĩ ông ta sẽ trút giận thay mày à?
Trước những lời khiêu khích của Ryan, cho dù Ngao Bính biết đó là kế của anh ta nhưng cũng không thể không nổi giận được. Gã gầm như như một con thú đang bị nhốt trong lồng.
– Vậy mày có giỏi thì giết tao đi này.