Lãnh Di Mạt gào lên trong đau đớn, gương mặt đầy nước mắt, ra sức mà lắc đầu.
– Em không tháo nữa. Em không muốn tháo nữa. Chú Bân, em không đi đâu nữa.
Cô ôm chặt người đàn ông trong ngực, khóc nức từng tiếng trông rất đáng thương. Cảm giác hối hận đến bất lực, cô đang bắt đầu sợ hãi, cô sợ sẽ thực sự mất đi hắn.
Tả Bân nghe cô gọi vậy thì dù đau đớn cách mấy cũng không vấn đề gì, hắn còn mỉm cười rất hạnh phúc, nụ cười trên môi chính là chút thỏa mãn cuối cùng.
– Mạt Mạt, lâu rồi anh không còn được nghe em gọi vậy nữa. Vẫn ngọt ngào như vậy mà….
Lãnh Di Mạt khóc đến khàn cả cổ họng, mắt cũng sưng húp lên không khác gì mắt ếch nữa. Máu trên mặt hòa lẫn nước mắt, có sự đau đớn của bi thương.
– Chú Bân, em cho chú câu trả lời, em không đi nữa, em đồng ý về bên cạnh chú. Cho nên chú không được xảy ra chuyện gì, em cầu xin chú, nhất định không được xảy ra chuyện gì. Em đồng ý quay về bên cạnh chú mà….Chú Bân…
Tả Bân còn tưởng mình đã đi đầu thai rồi, nếu không thì sao Lãnh Di Mạt lại nói với hắn như vậy chứ. Cô vừa nói là sẽ quay về bên cạnh hắn sao? Cô thực sự đã thay đổi quyết định rồi ư?
– Mạt Mạt, em, em nói thật chứ?
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy của Lãnh Di Mạt vẫn giữ chặt miệng vết thương của hắn, gật đầu một cái là nước mắt từng dòng rơi xuống gương mặt hắn.
– Em đồng ý, chỉ cần chú không sao nữa, em sẽ không bao giờ rời xa chứ, sẽ không đi đâu nữa.
Nhìn Tả Bân nằm trong vòng tay mình bây giờ, cô lại không ngừng nhớ đến cảnh tượng ba năm trước, khoảnh khắc Tả Bân bị thương nhảy xuống sông đuổi theo cô. Hình ảnh đó đã trở thành cơn ác dày vò cô suốt ba năm qua, cô sợ hắn sẽ lại lần nữa rơi vào tình cảnh như vậy, cô sợ hắn sẽ là người bỏ cô lại mà đi.
Nhìn người phụ nữ mình yêu hơn cả sinh mạng gần ngay trước mắt, Tả Bân vô cùng đau lòng khi thấy cô khóc, cũng rất hạnh phúc vì được nghe câu trả lời mình vẫn luôn mong chờ, chỉ tiếc là đã quá muộn rồi. Hắn vừa đưa tay lau nước mắt cho cô vừa nói.
– Mạt Mạt, cảm ơn em….cảm ơn em đã quay về bên cạnh anh…..
Hắn chậm rãi, chật vật lấy trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ màu tím, từ từ mở nó ra trước mặt Lãnh Di Mạt.
– Mạt Mạt, anh đã chuẩn bị nó ba năm rồi, em có bằng lòng đeo nó không?
Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong hộp, Lãnh Di Mạt càng khóc lớn hơn nữa, nước mắt cứ như ống nước bị hỏng van mà không thể ngừng lại, rơi càng lúc càng nhiều. Cô nhớ lần gặp lại hắn trong buổi đấu giá, hắn tuyên bố cô là vợ của hắn, sau này còn không ngừng gọi cô là vợ mình, cô từng cho rằng hắn đang đùa giỡn với mình. Hóa ra không phải, hóa ra những điều hắn nói đều là thật, hóa ra hắn luôn muốn cầu hôn cô.
Cầm lấy hộp nhẫn, Lãnh Di Mạt run rẩy muốn nhanh chóng đeo vào ngón tay, còn gật đầu như gà mổ thóc.
– Em đồng ý! Chú Bân, chỉ cần chú không sao nữa, em bằng lòng gả cho chú.
Bàn tay của Tả Bân đã không còn sức lực để giữ tay của Lãnh Di Mạt hay hộp nhẫn nữa. Hắn nhìn cô trân quý chiếc nhẫn như vậy thì trái tim tàn úa suốt ba năm qua cuối cũng cũng được sưởi ấm, chỉ là hắn không còn cơ hội bên cạnh cô nữa.
Khi Lãnh Di Mạt đang sắp lấy được nhẫn ra khỏi hộp thì bàn tay kia đã buông tay cô ra và thả xuống đất. Nó như đem trái tim cô ném xuống vực sâu vậy. Khoảnh khắc đó cô tưởng chừng như thế giới trước mắt hoàn toàn sụp đổ, động tác của hai tay cũng cứng đờ giữa không trung, đôi mắt ướt đẫm nước mắt xuất thần không chớp. Ngay sau đó thì òa khóc lên xé tan cả bầu trời, ôm lấy người đàn ông đã mất dần ý thức.
– Không!!!!!! Không được!!!!! Chú Bân!!! Không được!!! Đừng mà….đừng mà….em cầu xin chú….chú mở mắt ra nhìn em đi! Mở mắt ra nhìn em đi mà! Em xin chú! Em xin chú mau mở mắt ra đi!
Cô nhìn xe của Hầu Tử đã đến gần rồi, tiếng súng cũng đã ít hẳn hơn. Nhưng người đàn ông trong vòng tay cô đã không còn phản ứng nữa. Cho dù cô khóc đến lạc cả giọng thì hắn cũng không lau nước mắt cho cô nữa. Đau đến tê tâm liệt phế, cô ôm chặt người trong lòng, vừa khóc vừa gọi, liên tục lay hắn dậy, nhưng hắn không còn phản ứng nữa.
– Chú Bân!!!!! Chú Bân!!!! Em cầu xin chú, mau mở mắt ra đi! Chú Bân…..hức hức…phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Em xin chú, mau mở mắt ra đi…..phải làm sao bây giờ….hức….hức….
– Lão đại!
– Lão đại!
Hầu Tử dẫn mấy tên thuộc hạ hớt hải chạy tới, thấy Tả Bân đã bất tỉnh vì bị thương nặng, cậu ta nhanh chóng phân phó nhiệm vụ cho thuộc hạ đưa Tả Bân và Lãnh Di Mạt lên xe.
…
Tả Bân vừa được đưa đến bệnh viện thì cả bệnh viện trung tâm thành phố này đều bị thuộc hạ mà Hầu Tử dẫn theo phong tỏa khắp các ngóc ngách ra vào. Lần này Ngôn Tô quyết tâm truy sát như vậy thì nhất định là còn phái người đến diệt cỏ tận gốc, để đề phòng nên càng phải tăng cường cảnh giác.
Phòng phẫu thuật vừa đóng cửa lại thì liền sáng đèn, báo hiệu đang thực hiện phẫu thuật.
Mà Lãnh Di Mạt vẫn còn đứng ngây người trước cánh cửa sắt, bàn tay mới giây trước vẫn nắm chặt tay của Tả Bân nhưng đã bị y tá tách ra để đẩy bệnh nhân vào trong. Bộ váy màu kem của cô đã nhuộm đỏ vì dính máu của Tả Bân, khắp mặt đến cổ hay hai tay cũng toàn là máu. Cô ngã phịch xuống mặt sàn lạnh lẽo, nước mắt vẫn đang tuôn như mưa.
– Tiểu thư, tiểu thư, cô không sao chứ?
Hầu Tử lo lắng muốn dìu cô lên ghế ngồi nhưng lại bị cô gạt ra. Cậu ta cũng chỉ có thể đứng trông chừng bên cạnh thôi.
Hai tay Lãnh Di Mạt run rẩy cầm chặt chiếc hộp nhung màu tím cũng bị máu bám đầy, cả chiếc nhẫn kim cương bên trong cũng cùng chung số phận. Nhìn chiếc nhẫn trong hộp, Lãnh Di Mạt lại cố lết tới gần cửa, gục mặt lên đó, vừa khóc vừa gọi.
– Chú Bân! Chú Bân! Chú nhất định phải quay lại gặp em đó. Cái này em sẽ không tự đeo đâu, chú còn phải tự đeo lên cho em mà.
Nhớ lại khoảnh khắc Tả Bân ngất đi trong vòng tay mình, Lãnh Di Mạt đã khóc không thành tiếng. Tất cả đều tại cô cả, là cô đã hại hắn, tất cả đều tại cô quá ích kỷ. Nếu cô đồng ý quay về bên cạnh hắn sớm hơn thì hai người đã không cần đến đó, đã không bị truy sát. Nếu không phải vì bảo vệ cô thì hắn đã không gặp nguy hiểm. Đều là tại cô cả.
– Tiểu thư, cô bị thương rồi, cô đi xử lý vết thương trước đã.
Hình như là trong lúc Tả Bân ôm cô tránh đạn nên cô bị ngã xuống mặt đường, làm đầu gối bị trầy một mảng. Khi nghe Hầu Tử nhắc thì cô mới nhìn lại chân mình, nhưng cô không có cảm giác đau nữa, bởi vì đau nhất đối với cô lúc này chính là nghĩ đến Tả Bân đang một mình chiến đấu trên bàn mổ.
– Tôi phải ở đây đợi chú Bân. Tôi không đi đâu cả.
Cô đã nói với Tả Bân rồi mà, cô sẽ không đi đâu nữa, cô sẽ ở bên cạnh hắn, Tả Bân ở đâu thì Lãnh Di Mạt cô sẽ ở đó.
Nói rồi, lại vùi mặt xuống cùng chiếc hộp nhung trên tay, nhưng cô lại như nhớ đến chuyện gì đó. Phải rồi, chính là cơn ác mộng của Tả Bân đêm qua. Cô liền ngẩng đầu lên, hỏi Hầu Tử.
– Ba năm trước, đã xảy ra những chuyện gì với chú Bân vậy? Tại sao chú ấy luôn gặp ác mộng như vậy?
Bây giờ cô rất muốn biết, rốt cuộc ba năm trước khi cô biến mất thì Tả Bân đã phải trải qua những chuyện gì. Có phải hắn cũng đau giống cô không?
Nhìn ánh mắt đầy khẩn cầu của Lãnh Di Mạt, Hầu Tử không thể không nói.
– Ba năm trước, khi cô biến mất sau khi nhảy xuống con sông đó. Lão đại cũng đã nhảy xuống theo cô. Khi tôi và ngài Ryan tìm được ngài ấy thì trên người ngài ấy đã không có dấu hiệu của sự sống nữa. Khó khăn lắm chúng tôi mới đưa ngài ấy trở về từ quỷ môn quan. Nhưng ngài ấy lại không màng đến sống chết của bản thân, không từ bỏ việc chạy ra bờ sông đó để tìm cô, đến nỗi gần như đã tự sát. Khi ngài ấy sốt cao, trong trận hôn mê đó liên tục gọi tên của cô. Cũng bắt đầu từ đó, sau này mỗi khi ngài ấy gặp ác mộng đều sẽ gọi như vậy.
– Sợi dây chuyền thạch anh tím là vật duy nhất có thể giúp lão đại chống chọi trong khoảng thời gian đó. Cho nên lúc bị ám sát và để mất dây chuyền, ngài ấy đã liên tục tìm kiếm, cuối cùng thì tìm lại được dây chuyền trong phiên đấu giá của Wick.