Thần trí của Tả Bân đã bị kéo lại khi vừa nghe tiếng hét rất lớn của Lãnh Di Mạt. Hắn cũng phản ứng lại rất nhanh, vừa xoay người lại cũng một cước đá văng gã vừa mới đánh một gậy vào Lãnh Di Mạt, còn nhanh tay ôm được cô vào ngực, một bên giải quyết từng tên một mới xông lên. Nhưng vì đối phương quá đông nên hắn đã bị bao vây, vừa bế Lãnh Di Mạt vừa phải đẩy lùi từng tên một, chẳng mấy chốc thì hai người đều đã bị dồn vào sát vách núi, bên dưới là cả một khu rừng rậm, độ cao này có thể không mất mạng nhưng chắc chắn là bị thương không nhẹ. Nhưng nhìn Lãnh Di Mạt đã ngất đi trong ngực, rồi lại nhìn đám người đang dồn từng bước một, hắn cẩn thận đánh giá tình hình, cuối cùng vẫn là ôm chặt cô gái trong ngực, dùng hết cả hai tay để che chắn cho cô mới nhảy xuống dưới.
Đám người đứng bên trên khi nhìn thấy hai người đã nhảy xuống dưới thì cũng ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, không lâu sau thì người cầm đầu của bọn họ cũng đã đi tới và đi đến bên vách núi nhìn xuống dưới.
– Ở đây nhảy xuống không chết được đâu mấy thằng ngu này. Mau xuống dưới tìm đi, thấy chúng thì liền giết ngay!
Ngao Bính vừa ra lệnh xong thì mấy tên thuộc hạ lập tức phân công nhau tìm đường đi xuống vách núi tìm người.
….…
Dưới này, khi ôm Lãnh Di Mạt nhảy xuống thì Tả Bân cũng biết trước sẽ bị lăn xuống thêm mấy vòng nữa, cho nên hắn mới dùng hai tay bao bọc cô thật chặt trong ngực, dùng thân thể của mình bảo vệ cô không bị thương.
Hai người lăn mấy vòng qua biết bao nhiêu gai góc, đá sỏi sắc không kém với kim loại. Lưng của Tả Bân đập mấy lần vào góc cây, thân cây trong rừng nhưng dù có đau hơn thì hắn cũng không buông lỏng tay. Đến khi dừng lại theo quán tính, hắn vội đánh thức Lãnh Di Mạt, nếu hắn đã nắm rõ được địa hình này thì đám người kia chắc chắn cũng vậy, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi tới thôi, cho nên phải nhanh chóng tìm chỗ trốn đã.
– Mạt Mạt, Mạt Mạt, em mau tỉnh lại đi! Mạt Mạt, Mạt Mạt!
Bị người đàn ông lay một hồi, cuối cùng thì Lãnh Di Mạt cũng từ cơn mê man mà tỉnh lại, nhìn người đàn ông trước mặt đang rất lo lắng, cô nhíu nhẹ chân mày, cắn răng chịu đựng cảm giác đau nhức sau lưng mà vừa rồi bị đánh một gậy, theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay ra sau xoa xoa mấy cái, càng làm cho Tả Bân lo lắng hơn.
– Còn đau không?
Lãnh Di Mạt cũng ý thức được hai người đã gặp rắc rối rồi, cô vội bỏ tay xuống và lắc đầu, trả lời để hắn yên tâm.
– Không sao. Nhưng bây giờ chúng ta phải làm gì? Những người đó là ai vậy?
Tả Bân cẩn thận nhìn xung quanh, dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà nhận ra đã có người đuổi đến. Hắn khẩn trương giải thích sơ lược cho Lãnh Di Mạt hiểu tình hình.
– Là Ngao Bính, chắc chắn là Ngôn Tô đã nóng lòng muốn giết anh rồi. Mạt Mạt, xin lỗi lại để em gặp nguy hiểm vì anh.
Lãnh Di Mạt không quan tâm những điều này nữa, quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng thoát khỏi khu rừng này.
Tả Bân dìu cô đứng lên, lo lắng hỏi thử.
– Em đi được chứ? Nếu không được thì anh cõng em.
Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt liền lắc đầu, vẫn có thể đứng lên lành lặn.
– Tôi không sao, chúng ta nên tiết kiệm sức lực.
Tả Bân lấy điện thoại gọi cho Hầu Tử, nói qua loa tình hình rồi gửi định vị cho cậu ta. Vừa mới cúp máy thì đám người phía trước đã tìm đến nơi. Tả Bân lập tức nắm chặt tay của Lãnh Di Mạt và kéo cô chạy thật nhanh theo đường mòn trước mặt.
– Mạt Mạt, chạy mau!
Phát hiện ra người ở phía trước đã chạy rồi nên đám thuộc hạ của Ngao Bính cũng tức tốc mà đuổi theo sát phía sau.
– Bọn chúng ở phía trước! Không được để chúng chạy thoát! Mau đuổi theo! Đuổi theo cho tao!
Khu rừng rậm rạp, đâu đâu cũng là gai góc nguy hiểm, một đám người rượt đuổi một đôi nam nữ chạy phía trước, nhất quyết không để cho hai người kia thoát được.
– Chúng chạy không thoát đâu! Bắt sống cũng được! Bắn chết cũng được! Mau bắt chúng lại!
Băng qua biêt bao nhiêu bụi rậm và từng nhánh cây phủ xuống mặt đất, Tả Bân đều dùng thân mở đường và chắn hết nguy hiểm cho Lãnh Di Mạt, còn tay của hắn vẫn luôn nắm chặt tay của cô không buông.
– Mạt Mạt, mau qua đây!
Chạy đến một chỗ toàn hang đá, Tả Bân phản ứng nhanh liền kéo Lãnh Di Mạt ra sau tảng đá lớn để trốn tạm. Từ vị trí ẩn nấp, hai người đều nhìn thấy đám người đã đuổi mình suốt nãy giờ cũng vừa vặn chạy lướt qua, tên nào cũng toát ra sát khi nồng nặc.
– Chúng đâu rồi? Không thể để chúng chạy thoát được!
– Mau chia nhau ra tìm đi!
Nhìn mấy tên mặt mày hầm hầm sát khí vẫn đang đứng cạnh tảng đá, Lãnh Di Mạt đã sợ đến toàn thân run rẩy, cô được Tả Bân ôm chặt trong ngực, còn liên tục ra hiệu im lặng. Cặp mắt sắc lạnh của hắn quan sát tình hình phía trước giống như một con mãnh thú đang bị kẻ địch vây bắt.
Đám người kia ở phía trước vẫn chưa đi, nay lại còn có Ngao Bính đã đuổi tới. Tình hình như vậy chắc chắn là không ổn rồi.
– Anh Ngao! Bọn em không đuổi kịp chúng.
Mấy tên thuộc hạ nhìn thấy Ngao Bính đến thì vội vàng đứng nghiêm chỉnh rồi cúi thấp đầu nhận tội.
Thấy mấy tên thuộc hạ vô dụng để mất dấu kẻ địch, Ngao Bính tức đến đỏ mắt, một cước đá thẳng vào người của một tên thuộc hạ đứng gần nhất.
– Phế vật! Còn không mau đi tìm!
Gã vừa gào lên ra lệnh cho thuộc hạ xong thì cũng giương cao cổ mà nói khắp tứ phía, cứ như đã đoán được là Tả Bân và Lãnh Di Mạt đang trốn ở đâu gần đây vậy, cho nên mới nói để hai người nghe được.
– Tả lão đại, Lãnh tiểu thư, hai người phải trốn thật kỹ đấy, đừng để tôi bắt được, nếu không sẽ phải ở trong rừng này làm mồi cho thú dữ đấy.
Tả Bân vẫn ôm chặt Lãnh Di Mạt đang run rẩy trong ngực, trong lúc bí bách, hắn bất chợt nhìn thấy một con rắn bò ra từ kẽ đá mới biết phía sau chính là một động rắn, khóe môi hắn nhẹ nhàng vẽ thành một nụ cười, lấy từ trong túi áo ra một lọ bột màu vàng rải xung quanh mình, sau đó mới bắt lấy con rắn đang bò dưới chân lên. Lãnh Di Mạt nhìn thấy con rắn trong tay của Tả Bân thì đã bị dọa cho khiếp hồn bạt vía, nhưng hắn vẫn ra hiệu cho cô giữ im lặng. Sau đó thì ném thẳng con rắn về phía Ngao Bính.
Khi nhìn thấy rắn, phản ứng đầu tiên của những tên thuộc hạ chắc chắn là nổ súng bắn chết, đồng thời vì lúc nãy nhận ra con rắn này chính là có người cố tình ném ra nên Ngao Bính đã ra hiệu cho thuộc hạ tiến tới tảng đá lớn trước mặt để tìm, thật không ngờ còn chưa kịp tiến thì từ trong tảng đá lớn kia lại có đến hàng chục con rắn bò ra tấn công.
– Anh Ngao! Có rắn!
– Sao lại nhiều rắn vậy?
– Còn đứng đó làm gì? Bắn hết cho tao!
Bị rắn bao vây, chúng điên cuồng nổ súng, nhưng khi thấy đồng loại bị tàn sát thì những con rắn khác càng điên cuồng tấn công, có mấy tên đã bị rắn siết chặt cổ đến khó thở.
Nhìn một màn hỗn loạn có phần ghê rợn kia, Lãnh Di Mạt vẫn chưa hết run rẩy, cô mới nhìn xung quanh mình cũng đều là rắn đang muốn tấn công, nhưng lại không dám đến gần, hình như là vì thứ bột màu vàng rải xung quanh đã bảo vệ hai người khỏi mấy con rắn kia. Cô co rúm người lại, áp sát người đàn ông.
Nhìn đám người của Ngao Bính đã tháo chạy gần hết, bỏ lại mấy cái xác đã bị rắn cắn chết, Tả Bân lúc này mới tạm thời yên tâm, nhưng Lãnh Di Mạt lại không như vậy, vì cô vẫn sợ mấy con rắn đang vây xung quanh. Hắn liền xoa đầu cô trấn an.
– Yên tâm đi, chúng không dám vào đâu.
Đúng là như hắn nói, sau khi mấy con rắn vây bên ngoài lâu vậy cũng dần dần rút lui, còn bò nhanh vào trong hang như đã gặp phải quỷ vậy.
Lúc này Lãnh Di Mạt mới dám thở phào nhẹ nhõm, còn tò mò hỏi Tả Bân.
– Anh có vẻ rất biết cách đối phó với rắn?
Tả Bân vẫn chưa làm xong chuyện, hắn lại lấy lọ bột kia ra, đem rắc một lượng lớn trước cửa hang rắn. Vừa lau tay vừa nói, giọng điệu như đùa như thật.
– Rắn có tinh thần trả thù rất lớn, vừa rồi khi đánh hơi được con của mình bị đám người kia giết nên mới điên cuồng tấn công.
– Cho nên anh mới dùng con rắn đó làm mồi nhử?
Lãnh Di Mạt đầy hứng thú mà hỏi lại. Nhìn vẻ mặt có chút hào hứng của cô, Tả Bân cười cười, còn rất thản nhiên mà nói thêm.
– Nếu hôm nay không có bột hùng hoàng thì chắc chắn anh là người bị chúng cắn chết thảm hơn mấy tên kia đấy.