Nhận được tin Tả Bân vừa tỉnh dậy đã chạy tới ven sông để tìm Lãnh Di Mạt thì Ryan cũng lập tức đến đây ngay. Nghe Hầu Tử báo lại, Tả Bân đã ở đây cả một buổi chỉ để gọi Lãnh Di Mạt như hóa dại, Ryan từ đằng xa đi tới.
– Cậu phát điên gì ở đây vậy? Đã tìm suốt mấy ngày liền rồi, cậu gọi vậy có tác dụng gì chứ?
Bộ quần áo trên người Tả Bân còn chưa khô hẳn, còn lem luốc đầy bùn đất, là vì hắn vừa tự mình nhảy xuống sông để tìm Lãnh Di Mạt mới được Hầu Tử vớt lên lại. Hắn ngồi thẩn thờ như vừa bị bắt mất hồn phách rồi, sắc mặt vừa trải qua phẫu thuật thập tử nhất sinh kia nên còn chưa khá hơn mấy, trắng bệch và tái nhợt.
Nhìn bộ dạng sống dở chết dở đó của Tả Bân, Ryan vừa tức giận vừa lo lắng, trong lòng không khỏi đau xót. Anh ta ngồi xuống gần đó, không ngừng mắng chửi.
– Cậu nghĩ cậu làm vậy thì Mạt Mạt có thể lập tức trở về sao? Đào cả con sông này lên rồi, nếu người còn sống thì đã sớm tìm được rồi. Cậu ở đây đau khổ thì có thay đổi được gì không?
Bây giờ cho dù ai nói gì cũng không thể thấm vào não của Tả Bân nữa, trên tay hắn cầm chặt sợi dây chuyền mà Lãnh Di Mạt đã bỏ lại trước khi rời đi. Ánh mắt thẩn thờ nhìn về phía xa xa, bộ dạng khiến ai nhìn vào cũng đau lòng.
– Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tớ nhất định sẽ tìm được cô ấy, cho dù là cô ấy còn sống hay đã chết. Không, không phải, Mạt Mạt nhất định vẫn còn sống. Không phải cậu vừa nói không tìm thấy cô ấy sao? Bọn họ cũng bắt Tiểu Ngư đi rồi, nhất định Mạt Mạt vẫn còn sống. Tớ sẽ tìm được cô ấy thôi.
Sắc mặt của hắn càng lúc càng kém đi, Ryan cũng không muốn nghe hắn nói thêm nữa, vì vết thương của hắn đã bị rách ra và đang không ngừng chảy máu, máu tươi loang ra một mảng rất lớn rồi.
– Cậu tỉnh lại ngay cho tớ! Lão Tả, nếu cậu vẫn tin Mạt Mạt còn sống thì còn ngồi đây làm gì hả? Nếu tin rằng con bé vẫn còn sống thì mau cùng tớ về ngay. Người sống thì không thể ở đây được. Cậu phát điên hay bị ngốc rồi hả?
Nhưng dù Ryan có cố lôi thế nào thì cũng không lung lay được pho tượng đang cố bám trụ ở đây. Tả Bân dù có tỉnh lại rồi nhưng thần trí của hắn không hề tỉnh lại, hắn như vậy không khác gì là người chết cả, có lẽ lời mà Ngôn Tô nói đúng, tim của hắn hôm nay chính là hồi quang phản chiếu. Vết thương không ngừng chảy máu nhiều hơn, nhưng hắn lại không cảm giác gì cả, vẫn ngồi ngây ngốc đó, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền như sợi dây sinh mệnh cuối cùng của mình, ôm chặt nó vào trong ngực.
– Cậu biết không, sợi dây chuyền này chính là vị trí của Mạt Mạt, nó nói với tớ cô ấy đang ở đây mà. Tại sao cô ấy lại không chịu ra gặp tớ chứ? Nhất định là Mạt Mạt vẫn còn giận tớ.
Ryan thực sự không nhịn được nữa, đứng trước mặt hắn hét mấy câu.
– Câu phát điên gì vậy hả? Lão Tả, cậu tỉnh táo lại cho tớ ngay! Cái mạng này của cậu khó khăn lắm mới nhặt được về, cậu không phải muốn bọn tớ phải làm hậu sự cho cậu chứ?
Nhớ lại cảnh tượng hôm đó, đến giờ Ryan vẫn chưa thoát được khỏi cơn ác mộng. Tả Bân dường như không còn hơi thở, tim cũng ngừng đập rất lâu, nếu không phải bọn họ còn cố gắng giữ chặt mạng của hắn có lẽ hắn đã sớm chết ở đây rồi.
– Nếu cậu muốn chết thì tớ cũng không muốn quản nữa. Hàng ngàn anh em đang tin tưởng cậu đó, cứ để họ tự sinh tự diệt đi. Đan Thạch của cậu, tớ cũng không lo nổi nữa.
Phải đến khi Tả Bân không còn ý thức nữa thì Ryan và Hầu Tử mới đưa được hắn về. Sống dở chết dở như vậy, tình trạng này có thể phải kéo dài đến khi nào đây?
– Nhị gia, ngài Ryan! Lão đại, lão đại biến mất rồi.
Nếu không phải bị tiêm thuốc ngủ nằm yên trên giường bệnh thì Tả Bân lại một mình chạy tới dưới chân cầu đó. Cũng là chạy khắp ven sông gọi tên Lãnh Di Mạt, đến khi sức cùng kiệt lực rồi, hắn mới ngồi xuống ở yên một chỗ. Hắn ngồi yên lặng không có động thái nào khác nữa, trên tay vẫn cầm chặt sợi dây chuyền mấy hôm nay luôn mang theo bên mình, rất lâu sau mới từ từ nằm xuống. Tư thế nằm co người lại, mặt hướng về phía dòng nước đang chảy xiết, còn hai tay ôm cả sợi dây chuyền vào trong ngực, ánh mắt vẫn thẩn thờ, vô hồn nhìn về phía xa xăm không có tiêu cự.
– Mạt Mạt, anh xin lỗi, anh biết sai rồi, em ra gặp anh được không? Anh rất nhớ em, Mạt Mạt, Mạt Mạt, em đừng giận anh nữa được không? Mạt Mạt…..
Hắn giữ nguyên một tư thế nằm, chỉ là càng lúc càng co người lại như tôm bị luộc chín, hai tay cũng ôm chặt vào trong ngực, gió lạnh cách mấy cũng không thể lạnh hơn trái tim hắn được nữa.
– Mạt Mạt, anh biết rồi, nếu em còn giận anh thì anh ở đây đợi em. Anh sẽ đợi đến khi em hết giận anh, có phải em sẽ chịu ra gặp anh không?
– Lão Tả!
– Lão đại!
– Lão đại!
Là tiếng của Ryan và Hầu Tử. Khi nhận được thông báo Tả Bân lại trốn viện ra đây, hai người bọn họ đã nhanh chóng đi tìm. Từ xa nhìn thấy tên ngốc nằm co ro bên bờ sông thì cả hai đều hốt hoảng nhìn nhau và chạy vội qua.
– Lão Tả, cậu đang làm gì đấy? Cậu là trẻ con sao? Cứ hễ tỉnh lại là trốn viện ra đây? Đi về, theo tớ về bệnh viện.
Đây không phải lần đầu tiên nữa, trong tuần này thì Tả Bân đã trốn viện không biết bao nhiêu lần rồi, cứ hễ hắn không bị tiêm thuốc ngủ thì đều chạy ra đây, cứ như muốn bỏ mạng vậy.
– Bỏ ra! Tớ không sao cả, không cần về bệnh viện nữa. Tớ sẽ ở đây đợi Mạt Mạt.
Vừa bị làm phiền vừa là bị kích động, Tả Bân liền vùng dậy, đẩy Ryan qua một bên và loạng choạng đứng lên. Hắn như bị câu mất hồn vậy, dù thân thể chưa hồi phục vẫn gắng gượng lao xuống sông như đã nhìn thấy người cần tìm.
– Mạt Mạt, Mạt Mạt, là em đúng không? Mạt Mạt, em đừng đi mà. Mạt Mạt, Mạt Mạt, đợi anh.
Nhìn hắn kích động như vậy, khiến cho Ryan và Hầu Tử không khỏi hốt hoảng, vội chạy theo để kéo hắn lại.
– Lão Tả, cậu tỉnh táo lại đi! Mạt Mạt không có ở đây. Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi đấy.
Ba người giằng co nhau dưới dòng nước lạnh buốt một lúc lâu mới dừng lại. Tả Bân mới vài giây trước còn không thể khống chế mà giờ lại đứng bất động một chỗ, còn bật cười như phát điên nữa. Đúng vậy, hắn đúng là hết thuốc chữa rồi. Vì liều thuốc duy nhất có thể chữa lành cho hắn chính là Lãnh Di Mạt đã không còn bên cạnh hắn nữa.
– Lão Tả, cậu sao vậy? Lão Tả! Lão Tả!
Tả Bân vừa rồi còn đứng trước mặt hai người Ryan và Hầu Tử mà mới bất tỉnh ngã xuống. Hai người vừa đỡ hắn rời khỏi đây vừa gọi tên hắn liên tục nhưng cũng không có phản ứng gì.
….
– Sao đang hồi phục lại thành ra như vậy chứ?
– Cậu ta phát sốt rồi. Suýt nữa là hậu quả không cứu vãn được đấy.
Phòng ngủ của Tả Bân bây giờ đã biến thành phòng dưỡng bệnh cho hắn, cả đội ngũ bác sĩ của Xích Bang đều túc trực hai tư trên hai tư, không dám lơ là một giây nào.
Hầu Tử và Ryan cứ ra ra vào vào không thể nào buông lỏng tâm trạng lo lắng được.
Ba ngày ba đêm căng thẳng nhất với cả thủ phủ cuối cùng cũng đã tạm qua đi, Tả Bân mặc dù chưa tỉnh lại nhưng đã có dấu hiệu hạ sốt rồi.
– Mạt Mạt, Mạt Mạt, đừng đi mà, Mạt Mạt, anh sai rồi, em ở lại được không?
“Tả Bân, tại sao lại làm vậy với tôi? Tại sao lại giết cha và con của tôi?”
– Mạt Mạt, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh xin lỗi, xin lỗi em, đừng đi mà! Mạt Mạt! Mạt Mạt!
“Tả Bân, tôi hận ông! Cả đời này, tôi hận ông!”
– Mạt Mạt, Mạt Mạt! Mạt Mạt! Anh xin lỗi, anh xin lỗi…..
– Lão Tả, lão Tả! Lão Tả! Cậu tỉnh lại đi! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi!
– Mạt Mạt! Mạt Mạt! Đừng đi mà, đừng bỏ anh lại, đừng mà, đừng đi mà!
Tả Bân vừa tỉnh lại sau mấy ngày mê man trong cơn sốt cao, lại đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng cứ gọi mãi tên của Lãnh Di Mạt. Mồ hôi ướt đẫm trên trán đến thái dương, miệng thì liên tục gào thét, hắn lắc đầu không ngừng. Ryan phải lay mãi và gọi mãi thì hắn mới tỉnh lại. Nhưng vừa mới mở mắt ra nhìn người bên cạnh đã kéo lấy tay của Ryan rồi nói trong trạng thái tuyệt vọng.
– Ryan, Mạt Mạt, cậu tìm Mạt Mạt về cho tớ được không? Vừa rồi, tớ nằm mơ thấy cô ấy, cô ấy nói rất hận tớ, tớ phải làm sao đây? Cậu tìm Mạt Mạt về cho tớ được không? Ryan, cái gì tớ cũng không muốn nữa, tớ chỉ muốn Mạt Mạt thôi. Cậu tìm Mạt Mạt về cho tớ được không?